Một
hôm toàn thể phi đoàn của ông được giao phó thi hành một phi vụ quan
trọng. Sau khi cất cánh và gia nhập đội hình bay, liếc nhìn bảng phi cụ,
ông nhận ra có chuyện không ổn, hoặc là đồng hồ báo xăng bị hư hoặc là
ai đó không bơm đẩy xăng cho ông. Với tình trạng này, ông không đủ xăng
để hoàn thành nhiệm vụ và trở về tầu được. Trung tá O’Hare báo với Phi
ĐoànTrưởng và được lệnh phải quay về. Ông miễn cưỡng rời khỏi đội hình
của phi đoàn và quay trở lại hàng không mẫu hạm.
Trên
đường về tầu, bỗng nhiên, trung tá O’Hare thấy một cảnh tượng làm ông
dựng tóc gáy: dưới thấp xa xa trước mặt ông là nguyên một phi đoàn oanh
tạc cơ của Nhật đang trên đường tìến về hải đội Hoa kỳ. Phi đoàn khu
trục của Hoa Kỳ đã bay đi thi hành nhìệm vụ và hải đội không còn ai bảo
vệ cả. Dù có gọi, phi đoàn khu trục cũng không thể trở về kịp để cứu và
cũng không còn thời gian để báo với hải đội những nguy hiểm sắp đến.
Việc duy nhất còn có thể làm là bằng bất cứ giá nào cũng phải xua đuổi
phá tan và chuyển hướng đội oanh tạc cơ Nhật.
Không còn nghĩ đến an nguy cho mình, trung tá O’Hare lao thẳng vào
đội hình đoàn oanh tạc cơ Nhật, với bốn nòng súng 50 ly gắn trên cánh đỏ
rực, ông tấn công tới tấp bắn hết chiếc này đến chiếc khác. Đến khi hết
đạn, ông vẫn tiếp tục tấn công, liều lĩnh đâm thẳng vào các phi cơ
Nhật, cố gắng cắt đuôi chiếc này, hay cắt cánh chiếc kia mong cho họ
không điều khiển và bay được. Trong đáy cùng tuyệt vọng, ông làm bất cứ
gì có thể làm để các oanh tạc cơ Nhật không đến được hải đội Hoa kỳ.
Cuối cùng, đoàn phi cơ Nhật bối rối và chuyển hướng. Thở ra nhẹ nhõm,
trung tá O’hare lê lết chiếc máy bay tả tơi của mình về lại hàng không
mẫu hạm. Ông báo lại sự việc, chiếc máy quay phim gắn trên phi cơ là
bằng chứng hùng hồn nhất.
Nỗ lực trong tuyệt vọng để bảo vệ hải đội Hoa kỳ, ông đã hạ 5 chiếc oanh tạc cơ Nhật.
Đó
là ngày 20 tháng 2 năm 1942. Trung tá O’Hare là phi công Hải Quân đầu
tiên trong quân chủng được trao tặng Huân Chương Danh dự của Quốc Hội
Liên Bang Hoa kỳ.
Năm
1943, trung tá O’Hare tử trận trong một cuộc không chiến lúc ông 29
tuổi. Để không ai có thể quên được người anh hùng này, phi trường của
thành phố Chicago , quê hương ông, đã được đặt tên là phi trường O’Hare.
Dịp nào đó nếu dừng chân tại phi trường O’Hare, xin hãy đi thăm khu
kỷ niệm O’Hare, nhìn tận mắt Huân Chương Danh Dự đã gắn lên ngực áo của
ông. Khu lưu niệm này nằm giữa Terminal 1 và Terminal 2.
Chuyện thứ hai
Hơn
mười lăm năm trước đó, tại thành phố Chicago có một người mang biệt
danh là Easy Eddie. Trong thời gian này, Trùm tội ác Al Capone hầu như
làm chủ thành phố. Capone nổi tiếng không do các hành động anh hùng mà
vì các việc làm bóc lột, tàn nhẫn và hung ác. Thành phố Chicago , qua
Capone, tràn ngập những nơi bán rượu lậu, các động mãi dâm và các vụ
giết người không gớm tay.
Easy Eddie là luật sư của Al Capone. Chắc chắn Eddie rất giỏi. Việc
rành rẽ và biết lợi dụng các kẽ hở pháp luật của Eddie đã giúp Capole
nhởn nhơ ngoài vòng tù tội. Để tỏ lòng biết ơn, Capole trả công Eddie
rất hậu. Không chỉ về tiền bạc mà còn chu cấp về tài sản nữa. Chẳng hạn
như gia đình Eddie sống trong một lâu đài lớn, kín cổng cao tường và
thừa mứa các tiện nghi của lúc đó với kẻ hầu người hạ ngay trong nhà.
Lâu đài này lớn đến độ chiếm nguyên một đoạn đường của thành phố Chicago
. Dĩ nhiên với cuộc sống giầu có quyền thế của kẻ đương thời, làm sao
Eddie có thể nhận và hiểu được những khốn cùng của xã hội chung quanh.
Như
mọi người, Eddie có một yếu điểm. Có một con trai và Eddie thương con
vô cùng. Cậu bé có đủ thứ ở trên cõi đời, toàn những loại thượng hảo
hạng: quần áo, xe cộ ngay cả trường học nồi tiếng vì giá cả tiền bạc
không thành vấn đề, không gì có thể ngăn cản được. Mặc dù liên hệ chặt
chẽ và chìm ngập trong tội ác, Eddie cũng đã có những cố gắng dậy con
thế nào là phải và trái. Vâng, Eddie đã cố dậy cậu con trai vượt lên từ cuộc sống nhớp nhúa của chính mình, ước mong con sẽ là người tốt..
Cho
dù giầu có và quyền thế xiết bao nhưng vẫn có hai thứ Eddie không thể
cho con được, hai thứ mà chính Eddie đã chót bán cho Capone: làm gương
và để lại cho con niềm danh dự. Qua nhiều đêm trằn trọc thao thức, Eddie
quyết định việc để lại danh dự cho con cần thiết, quan trọng và có ý
nghĩa hơn là cho con cuộc sống giầu có với những đồng tiền từ máu và
nước mắt của người khác. Phải thay đổi hoàn toàn những việc làm lầm lỡ
trước kia, phải báo với chính quyền những sự thật vế Al Capone. Eddie cố
gắng rửa sạch những nhơ nhớp trên cái tên của mình, ngõ hầu cho con
biết thế nào là trung thực và ngay thẳng.
Để
hoàn tất mọi chuyện, Eddie phải ra trước toà làm nhân chứng chống lại
ông Trùm, biết rằng giá phải trả sẽ không nhỏ. Hơn tất cả mọi chuyện
trên đời, Eddie muốn phục hồi tên tuổi mình, hy vọng sẽ để lại cho con
tấm gưong và niềm danh dự. Eddie ra trước toà làm nhân chứng, Trùm Al
Capone vào tù. Vài tháng sau, Eddie gục ngã trong cơn mưa đạn trên một
con đường lẻ loi ở Chicago . Eddie đã để lại cho con trai một món quà
lớn nhất trên thế gian này, mua bằng giá cao nhất là sinh
mạng của chính mình. Hai câu chuyện này có liên hệ gì với nhau ? Trung tá phi công Hải Quân Butch O’Hare là con trai của Easy Eddie. Ước mong qúy vị cũng ngậm ngùi và cảm khái như tôi khi đọc những giòng này
|