Rồi Mai Mốt
Rồi mai mốt hồn có hay mình chết
Nhìn xác kia đang nằm đó xuôi tay
Hồn có khóc vì sinh ly tử biệt
Hay mĩm cười thôi hết nợ trần ai
Thân tứ đại trả về cho tứ đại
Thấm đớn đau, tim trao lại cho đau
Mang tiếng dại, óc moi về với dại
Yêu một đời mà tình mãi lao đao
Hai mắt nhắm xác nhìn về quá khứ
Buông xuôi vai nham nhở vết chai sần
Đã nửa kiếp gánh gồng đôi thập tự
Mà một đời chẳng biết lạ hay thân
Áo quan mới xác nghe chăng lạnh lẽo
Xức dầu thơm còn chãi chuốt gọn gàng
Tay dằn bụng và đôi chân bắt chéo
Trông thật hiền không như thuở đi hoang
Xe chở xác rời nhà về nghĩa địa
Hồn trông theo thấu sinh ký tử qui
Con đường đất chiều xám màu tang tóc
Mưa sụt sùi giọt nước mắt thê nhi
Ông thầy tụng đọc bài kinh tống táng
Giọng trầm trầm nghe ảo não buồn thiu
Dù có trải bao khổ đau, hoan lạc
Xác cũng vùi dưới lớp đất xanh rêu
Từng nắm đất rồi nhiều nhiều nắm đất
Lấp quan tài thành mồ mả thê lương
Nơi đáy mộ xác phải chi biết khóc
Khóc đời mình sao dâu bể tang thương
Giòi rút rĩa thịt tan cùng năm tháng
Xác chỉ còn trơ lại đống xương không
Màu trắng hếu lòi ra từng ngón ngọc
Bỏ nhẩn từ thuở biết sáo sang sông
Đêm hiu hắt hồn về trên cây cỏ
Tiếng lá khô vụn vỡ dưới trăng mờ
Trong hoang lạnh mồ xưa còn trơ đó
Mất hết rồi sót lại mỗi vần thơ
Trần Thiên Lang
Thấm đớn đau, tim trao lại cho đau
Mang tiếng dại, óc moi về với dại
Yêu một đời mà tình mãi lao đao
Hai mắt nhắm xác nhìn về quá khứ
Buông xuôi vai nham nhở vết chai sần
Đã nửa kiếp gánh gồng đôi thập tự
Mà một đời chẳng biết lạ hay thân
Áo quan mới xác nghe chăng lạnh lẽo
Xức dầu thơm còn chãi chuốt gọn gàng
Tay dằn bụng và đôi chân bắt chéo
Trông thật hiền không như thuở đi hoang
Xe chở xác rời nhà về nghĩa địa
Hồn trông theo thấu sinh ký tử qui
Con đường đất chiều xám màu tang tóc
Mưa sụt sùi giọt nước mắt thê nhi
Ông thầy tụng đọc bài kinh tống táng
Giọng trầm trầm nghe ảo não buồn thiu
Dù có trải bao khổ đau, hoan lạc
Xác cũng vùi dưới lớp đất xanh rêu
Từng nắm đất rồi nhiều nhiều nắm đất
Lấp quan tài thành mồ mả thê lương
Nơi đáy mộ xác phải chi biết khóc
Khóc đời mình sao dâu bể tang thương
Giòi rút rĩa thịt tan cùng năm tháng
Xác chỉ còn trơ lại đống xương không
Màu trắng hếu lòi ra từng ngón ngọc
Bỏ nhẩn từ thuở biết sáo sang sông
Đêm hiu hắt hồn về trên cây cỏ
Tiếng lá khô vụn vỡ dưới trăng mờ
Trong hoang lạnh mồ xưa còn trơ đó
Mất hết rồi sót lại mỗi vần thơ
Trần Thiên Lang