*”Je cherchais qui j’étais / Tôi đã đi tìm thử tôi là ai” (ẠGide)
Anh là ai,
là ai?
không biết!
Chỉ biết anh tình cờ gặp em,
không toan-tính,
dù muộn-màng,
như chiều lá rụng,Thu tàn nơi đây!
Em ở bên trời,
những chiều phố nhỏ…
đi,
về,
một mình…
Một mình không có ai,
như anh ở đây,
chỉ có nỗi buồn dài không dứt ..!
Úp mặt vào lòng bàn tay,
trống trơn …
nghe trái tim mình dỗi hờn,
không biết vào ai,
đánh dấu từng khoảng buồn…
đầy bất-trắc !?
Những buổi trăng lên,
có chiều không mọc,
anh vẫn ngồi đây,
nhìn,
biển rộng đau,
quặn lòng …
Nắng tàn ơi!
cho tôi chút đời mộng-mị…
vì tôi đã sống mòn,
như chiếc vỏ ốc,
lạc-loài,
trên bờ bãi vắng,
mơ hồ nghe lời ru của sóng,
thì-thầm…?
Mẹ ơi!
con đã đi hết hành-trình tủi nhục…
vẫn không tìm thấy được bóng mình!?
Nhưng,
tôi lại thấy em,
trên những bờ môi,
mềm…
mà tôi đã hân-hoan,
đặt lên những niềm Hy-vọng?
Biết đâu một ngày,
bỗng dưng tôi biết cười(?)
trong vòng tay nhau,
cho những niềm đau trôi,
theo nước mắt …
Tôi chợt Hồi-sinh,
giữa cuộc đời đã cạn!?
nhưng,
đó là Niềm tin,
bởi tôi đã lỡ làm người …
Em sẽ về,
giữa trái tim tôi đau,
buốt,
mà vẫn nghe lòng ấm hơn lên …
Lỡ,
mộng không đền,
cũng mong là:
những dỗ-dành…bên đời này?
*Nguyễn-Tư.