Nhìn thấy
bên kia đường Cao Thắng, thầy Tâm và anh Khánh- đồng môn TH Hoàng Diệu đang đứng
dõi xe, tôi xuống xe và qua chào. Thầy Tâm không dòm tôi mà cứ dòm đường, kiếm
gì đó. Anh Khánh đưa tôi lên lầu quán cơm gà.
Gặp đầu tiên là đồng môn đàn chị, chị Hoàng Yến và em chị- chị Cúc vừa từ Úc
về. Gặp thầy Hội, thầy Thạnh và Ngọc Thủy- đồng môn đàn em. Ngọc Thủy cũng từ Úc về
quê cả chục ngàynay. Thầy Tâm lên
sau, nói thằng Lực dạo này đen
thui, hồi nảy tao đâu nhìn ra nó! Bởi
vậy, tôi đi qua mà thầy cứ nhìn đâu đâu! Thầy đâu biết tôi đã phơi nắng biển
Vĩnh Châu 8 tháng nay rồi, coi cái trại tôm trăm mấy hecta.
Tôi xin lỗi
đã tới trễ, đã gần 2 giờ
chiều. Trong khi mọi người gặp nhau cơm nước từ 11 giờ và đợi tôi cả mấy tiếng.
Bàn cơm này Ngọc Thủy nhờ chị Yến mời các thầy tới hội ngộ thầy trò. Tôi lại
kẹt họp sáng nay về con tôm con cá, ra trễ, lên xe từ bên kia cầu Sài Gòn chạy
vội tới đây tốn thêm hơn nữa tiếng. Tiếc là thầy Nhiếp đã bận chuyện nhà, đã về
trước. Chị Cúc mời mọi người cà phê. Còn tôi bù lỗi tới quá trễ bằng những lon
bia. Mọi người như vui vẻ hơn khi có chút men trong người. Thầy Hội dạo này có
nghề mới, cũng là thầy, thầy bói. Vậy là Ngọc Thủy xung phong đưa tay để thầy
thể hiện bản lĩnh mới. Câu hỏi của Ngọc Thủy là Thầy coi chừng nào em có… chồng? Thủy còn khoe có thầy bói khác nói là
2 năm nữa. Tôi ngồi xa nên không biết thầy bói nói gì mà mọi người đều rất ồn
ào vui vẻ. Thủy chừng nào có chồng thì tính sau, miễn bây giờ gặp nhau đầy
tiếng cười là quý rồi. Hết bia, chia tay. Chắc quán cũng mừng! Thầy Thạnh và
thầy bói phải lo việc nhà. Chị Cúc cũng vậy, lo con cháu vừa về quê cùng chị
đang ở nhà chị Yến. Còn lại, chưa chịu về, tới quán khác, cũng gần đó. Cũng
may, tôi có xe lo. Thầy Phạm Xuân Dũng được nhắc tên. Tôi điện thoại thầy tận
Nhà Bè. Cái tình thầy trò dẫu xa xưa rồi, nhưng cái tình thiệt như có chất keo
vô hình kéo mọi người tới gần nhau. Dĩ nhiên, thầy tốn cả tiếng mới tới hội ngộ
với cô học trò cũ quá nhiều năm chưa gặp. Tôi nói anh Khánh kiếm cái phòng
riêng, bởi các thầy trò mình hăng quá, hồi nảy trong quán cơm gà, ai cũng nhìn
và đôi khi giật mình bởi tiếng…động từ cái bàn mình! Vậy là vòng vòng tìm cái
phòng riêng. Bia rót ra, bia vào người, chữ nghĩa và chuyện cũ trong đầu trào
ngược ra. Tiếng cười cũng chạy ra theo nên thầy Tâm nói không biết tao uống bao giờ mới
say! Cái tình làm say đắm con
người, nhưng cũng làm cho bia trở nên mất hết cồn! Bởi vậy, phải thêm két nữa.
Thầy Dũng có dịp cùng trò cũ khơi chuyện ngày xửa ngày xưa. Khi thầy Dũng hay
qua nhà Ngọc Thủy chuyện trò với chị, anh của Thủy. Bởi nhà trọ thầy gần nhà
Thủy ở đường Phan Thanh Giản cũ (đi Bãi Xàu). Qua đó thầy Dũng biết thêm tin
tức, hứa tuần sau sẽ xuống Sóc Trăng và ghé thăm người thân nhà Thủy. Khoảng
tiếng là Ngọc Thủy phải chia tay để chuẩn bị ra phi trường về Úc. Chị Yến cũng
bận chuyện nhà. Vậy là hồi kế tiếp chỉ còn phái nam. Đã chiều, ánh nắng cũng
sắp tàn, chia tay thôi, cũng bịn rịn không kém ai. Tôi lên xe về lại Sóc Trăng.
Cũng nói thêm, sau khi họp xong, tôi có cơm mời sẵn, nhưng các thầy, bạn đang
chờ nên tôi chỉ cụng ly. Sau đó tới giờ thêm 3 hiệp! Cái bụng tôi hay giở chứng
làm eo, cứ có bia rượu nhiều là đau. Vậy là nhịn đói về tới nhà luôn.
Gần
11 giờ đêm tới nhà. Việc đầu tiên là lục nồi. Cơm còn, đồ ăn hết, bởi tôi không
có báo cơm nhà. Vậy là mì gói. Tiếp theo là tắm. Tôi dị ứng khói thuốc. Mà từ
chiều, trong phòng có các ống khói từ các nam còn lại cứ hoạt động. Đầu tóc,
quần áo tôi ám nặng mùi khói thuốc. Tôi chịu không nổi. Bỏ quần áo ngoài phòng,
tắm một cái. Sáng mai còn thức sớm đi Bạc Liêu hội thảo về nuôi tôm nữa. Mà
nuôi tôm là cái nghiệp tôi đang mang. Công việc của tôi như chong chóng! Dẫu
sao những khoảnh khắc hết sức vui vẻ, đậm tình thầy trò bè bạn vừa qua sẽ thêm
sức mạnh tinh thần để tôi còn bước tới. Qua đó cũng đáng ghi công đồng môn đàn
em Ngọc Thủy mới quen, đã sốt sắng tạo ra cơ hội để mọi người có những tràng
tiếng cười thật lớn và đầy ấm cúng. Nhân tiện cũng thông báo là ai có nhu
cầu bói toán xin liên lạc thầy Hội, học trò cũ thì miễn phí!
Thư ký Lực