Saturday, August 17, 2013

Chuyến đi Việt Nam 2013

Phần 1: Tình thầy trò ấm áp và tiếng cười đồng môn

                                           Họp Mặt Thủy sản K5 ĐH Cần Thơ 3/8/2013


Mấy hôm nay đã trở về lại Úc nhưng nữa đêm thức giấc tôi vẫn tưởng mình còn ở Việt Nam, đến khi định thần lại mới nhớ mình đang nằm trong căn phòng của mình tại Úc. Đây là lần thứ 2 trong cuộc đời tôi có cảm giác nầy, lần trước là sau khi tôi mới vừa đến Úc định cư sau những ngày tháng long đong trong trại tỵ nạn. Con gái tôi thấy vậy nên chọc quê mẹ: chắc mẹ nhớ ai ở Việt Nam nên về Úc mà còn tưởng mình còn ở Việt Nam

Tôi trả lời con: mẹ nhớ nhiều lắm con à! mẹ nhớ cả không gian, hình ảnh , họ hàng , bạn bè đồng môn và nhứt là tình cảm  mẹ đã nhận được từ mọi người. Lần nầy ngoài hình ảnh chia tay lần cuối với Lào Chệt (ông chú) trong nước mắt, thì mẹ nhớ nhiều nhứt là những tiếng cười khi mẹ gặp lại các thầy cũ và bạn bè đồng môn ĐH Cần Thơ cũng như trường Hoàng Diệu của mẹ.

Thật vậy! chuyến nghĩ phép năm nay mặc dù chỉ có hơn mười mấy ngày ở Việt Nam nhưng đã mang cho tôi thật nhiều nụ cười dòn giã từ bạn bè và thâỳ cũ, tôi đã được uống không biết bao nhiêu thang thuốc bổ vì “1 nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ”.
                                    Thầy trò tương đắc

Việt Nam bây giờ là mùa mưa cho nên ngòai cái nóng oi bức thì vào buổi chiều  mưa thường rơi tầm tả và cũng vì Việt Nam đang bị ảnh hưởng của cơn bảo gần đó.

Ngoài việc dẩn con đi nghĩ hè ở Thái Lan và Sapa, còn lại tôi có 1 cái danh sách dài cho những việc phải làm trong hơn 10 ngày ở Việt Nam sau khi con gái trở về Úc trước. Tôi đã dự định với chị Hoàng Yến trong tuần còn lại đó thì 2 chị em sẽ cùng nhau dong rủi trên xe Honda của chị để đi thăm các thầy cô và đồng môn, cũng như hẹn gặp anh Hồ Quốc Lực và các anh chị trong khóa 68-75 tại Sóc Trăng như chị Vương Việt Mỹ đã dự định. Tuy nhiên mình tính không bằng trời định, mấy ngày đầu chị Yến bận việc gia đình đột xuất còn tôi thì sau đó bị cảm nặng mất cả tiếng nói đến nổi ông bác sĩ chỉ định phài “nghĩ” nói trong mấy ngày nếu không thì sẽ bị mất hẳn tiếng nói luôn.

Mấy năm gần đây sau khi về Việt Nam cở hơn tuần thì tôi đều bị đau cổ họng nặng và về lại Úc thì bị khan tiếng cả mấy tháng tri, cho nên trước khi về lần nầy con gái đã chuẩn bị rất nhiu kẹo ngậm cho tôi để phòng ngừa nhưng vẫn bị bệnh.Thêm vào đó, tôi lại còn bị ngộ độc thức ăn (hay tại vì nghe ông thầy tử vi vừa phán cho tương lai trong 2 năm tới) cho nên hôm ấy đã làm cho nhỏ Hằng đồng môn ĐH Cần Thơ quýnh quáng chở tôi đi gặp bác sĩ khẩn cấp trong cơn mưa xối xả.

còn tiếp

Trịnh Ngọc Thủy (71-78)