I was born in a secluded village of a
mountain. Days by days my
parents ploughed the yellow dry soil with their backs facing the sky. I have
a younger brother, 3 years younger than me. Once, to buy
a handkerchief which all girls around me seemed to have, I stole 50
cents from my father's drawer. Father knew about
it right away. He made my younger brother and me
kneeled against the wall, with a bamboo stick in his hand.
"Who stole the money?" he asked. I was stunned, too
afraid to talk.
Father didn't hear any of us admit, so he said, "Fine,
if nobody wants to
admit, you two should be
beaten!" He lifted up the bamboo stick.
Suddenly, my younger brother gripped father's hand and
said," Dad, Iwas the one who did it!" The long stick smacked on my
brother's back repeatedly. Father was so angry
that he kept on whipping my brother until he lost his breath. After that, he sat down on our
stone bed and scolded my brother, "You have learnt to steal from your own
house now, what other embarrassing things you will do in the future?? You
should be beaten to
death! You a shameless
thief!" That night, mother and I hugged my brother.
His body full of injuries, but he didn't shed a single tear. In the middle of the night, all of sudden I cried out
loudly. My brother covered my mouth
with his little hand and said, " Sis, now don't cry anymore. Everything has happened."
I still hate myself for not having enough courage to
admit what I had done. Years gone by, but
the
incident still seemed like it just happened yesterday. I will never forget
my brother's expression when he protected me.
That year, my brother was 8 years old; I was 11 years old. When
my brother was in his last year of his lower
secondary school, he was accepted in an upper secondary school in the central. At the same time, I was accepted into
a province's university. That night, father squatted in the yard,
smoking, packet by
packet. I could hear him say, "Both our
children have good results?
very good results?" Mother wiped off her tears and sighed," what is the
use? How can we possibly finance both of them?"
At that time, my brother walked out, he
stood in front of father and said, "Dad, I don't want to continue
my study anymore, I have read enough books." Father swung
his hand and slapped brother on his
face. "Why do you have a spirit so damn weak? Even if it
means that I have to beg for money on the streets, I
will
send you two to school until you
both finish your study!" And then, he started to
knock on every house in the village to borrow money.
I stuck out my hand as soft as I can to my brother's swollen
face, and said, "A
boy has to continue his study; If not, he
will not be able to leave
this depths of poverty." Me, on the other hand, had decided not to
further my study to university. Who knows on
the next day, before dawn, my
brother left the house with a few pieces of worn-out clothes
and a few dry beans. He sneaked to the side of my bed and left a note on my
pillow; "Sis, get into an university is not easy. I will go find a job
and send money to you." I held the note while sitting
on my bed, and cried until I lost my voice. That year, my brother was 17
years old; I was 20 years old.
With the money father borrowed from the whole village, and money my
brother earned from carrying cement on his back at
construction site, finally,
I
managed to get to the third year of my study in the
university. One
day,
I was studying in my room, when my roommate came in and told
me,"There's a villager wait for you
outside!" Why was there a villager looking for
me? I walked out, and saw my
brother from afar, His whole body was dirty, covered by dust, cement and sands. I asked him, "Why don't you tell
my roommate that you are my brother?"
He replied with a smile," Look at my appearance. What will they think if they know that I
am your brother? Don't they laugh at you?" I felt so
touched, and tears filled my eyes. I
swept away dusts from my
brother's body. And said with a lump in my throat, " I don't
care of what people say! You are my brother no matter what your
appearance is?" From his pocket, he took out a
butterfly hair
clip. He wore it on me, and said, "I saw all the girls
in town are
wearing
it. So, I think
you should also have one." I could not hold back myself anymore. I pulled my brother into my arms and cried
and cried. That year, my brother was 20 years old; I was 23 years
old. The first time I brought my
boyfriend home, the broken window had been repaired. And it looked so
clean inside the house. After, my boyfriend went home,
I danced like a small girl in front
of my mother, "Mom, you don't have to spend so much time cleaning the house!" But she said with a smile," It was your
brother who went home early to
clean the house. Didn't you see the wound
on his hand? He was injured while replacing the
window." I went into my brother's small bedroom. Looking at his thin face, I
felt like there are hundreds of needle pricked in my heart. I put some ointment on his
wound and bandaged it, "Does it hurt?" I
asked him. "No, it doesn't hurt. You know, when I was working in the construction site, stones falling on
my feet all the time. Even that could not stop me from
working?" In the middle of the sentence, he stopped. I turned my back
on him and tears rolling down my face. That year, my brother was 23
years old; I was 26
years old. After I got
married, I lived in the city. Very often, my husband invited
my parents to come and live with us, but they didn't want.
They said, once they left the village, they didn't
know what to do. My
brother also didn't agree, he said, "Sis, you just
take care of your
parents-in-law. I will take care of mum and dad
here." My husband
became the director of his factory. We wanted my brother to
get the job as the
manager in the department of maintenance.
But, my brother rejected the
offer. He insisted on starting to work as
a repair worker. One day, my brother was on
the top of a ladder repairing a cable, when he got electrocuted, and
was sent to the hospital. My husband and I visited him. Looked at the white gypsum on his leg, I grumbled,
"Why did you reject
to be a manager? Manager will not do something dangerous
like this. Look at you now, such a serious injury. Why you didn't want to
listen to us?" With a serious _expression on his face, he defended on
his decision, "Think of brother-in-law? He just
became the director, and I almost uneducated. If I became the manager, what kind of
rumours will fly around?" My husband's eyes filled
up with tears, and then I said, "But you lack in
education also because of me!" "Why talking about the past?" My brother held my hand. That year, he was 26 years
old and I was 29 years
old. My brother was 30 years old
when he married a farm girl from the village. In his wedding reception, the master of
ceremonies asked him,
"Who is the one you respect and love the
most?" Without thinking, he answered," My
sister." He continued by telling a story I could not even remember. "When I was in primary
school, the school was in different village.
Everyday, my sister and I walked for 2 hours to go school and go home. One day, I lost one of my pair of gloves. My
sister gave me one
of hers. She only wore one glove and walked for so
far. When we got home, her hand was so
trembled because of the weather that was so cold that she
could not even hold her chopsticks. From that day on, I swore that
as long
as I live, I would take care of my sister and be good
to her."
Applause filled up the room. All guests turned their attentions to me.
Words were so hard to come out from my
mouth, "In my whole life, the one I would like to thank the most is my brother," And in
this happy occasion, in front of the crowd,
tears rolled down my face again. Love and care for the one you
love every single day of your life. You may think that
what you did is
just a small deed, but to that someone, it means a
lot.
Contentment is
not the fulfillment of what you want; it is the
realization
of what you already
have.
Author: unknown
Bản dịch tiếng việt.
Một câu chuyện cảm động & rất có giá trị để chia sẻ ....
Tôi được sinh ra trong một ngôi làng hẻo lánh trên một ngọn núi. Mổi ngày cha mẹ tôi cấy cày trên nền đất khô màu vàng dưới ánh nắng của mặt trời. Tôi có một em trai, nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Một lần, để mua một chiếc khăn tay mà tất cả các cô gái xung quanh tôi dường như đều có, tôi lấy trộm 50 cent từ ngăn kéo của cha tôi. Cha biết ngay lập tức. Ông đã bắt em trai tôi và tôi quỳ vào tường, với một cây gậy tre trong tay.
"Ai đã ăn cắp tiền bỏ ra?" ông hỏi. Tôi sửng sốt, quá sợ hãi để nói chuyện.
Cha đã không nghe ai trong chúng tôi thừa nhận, do đó, ông nói, "Tốt, nếu không ai muốn thừa nhận, hai đứa sẽ bị đòn "
Ba tôi! nâng lên thanh tre lên.
Đột nhiên, em trai tôi nắm chặt tay cha và nói, "ba, con đã ăn cắp "
Cây roi đã đánh trên người em trai tôi nhiều lần đến khi cha tôi mệt không thở nổi. Sau đó, ông ngồi xuống giường bằng đá của chúng tôi và mắng anh em tôi, "tụi con đã học ăn cắp từ ngôi nhà của mình bây giờ, những nhục nhả con sẽ làm trong tương lai ? con nên bị đánh đập cho đến chết! con là một tên trộm xấu hổ! "Ban đêm, mẹ và tôi ôm chầm lấy thân thể đầy thương tích của em trai tôi , nhưng em đã không đổ một giọt nước mắt duy nhất. Vào giữa đêm, tôi đã khóc lớn tiếng. Em trai tôi bịt miệng của tôi với bàn tay nhỏ của mình và nói, "chị, em không khóc nữa. Tất cả mọi thứ đã xảy ra. "Tôi vẫn còn ghét bản thân mình không có đủ can đảm để thừa nhận những gì tôi đã làm. Nhiều năm trôi qua, nhưng
sự cố vẫn có vẻ như vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi sẽ không bao giờ quên biểu hiện của em trai tôi khi bảo vệ tôi. Năm đó, em trai của tôi đã được 8 tuổi, tôi đã 11 tuổi. Khi em trai của tôi trong năm cuối cùng của trường trung học em đã được chấp nhận vào một trường trung học phổ thông trong trung tâm. Đồng thời, tôi đã được chấp nhận vào một trường đại học của tỉnh. Đó là cha đêm, ngồi xổm trong sân, hút thuốc lá, gói của gói tin. Tôi có thể nghe ông ấy nói, "Cả hai đứa chúng tôi đều có kết quả tốt? Kết quả rất tốt?" Mẹ lau nước mắt và thở dài, "để là gì? Làm thế nào có thể chúng ta có thể nuôi cả hai đứa trong tụi nó ?" Vào lúc đó, em tôi đi ra và đứng trước mặt cha và nói, "Dad, con không muốn tiếp tục học nữa, con đọc cuốn sách là đủ." Cha vung tay và tát anh em trên khuôn mặt của mình. "Tại sao con có một ý nghĩ hẻn yếu như vậy ? Thậm chí nếu cha phải ăn xin trên đường phố, cha cũng sẽ gửi cho hai con đến trường cho đến khi 2 con học xong.
Và sau đó, ông bắt đầu đến gõ cửa mỗi ngôi nhà trong các làng để vay tiền. Tôi ôm khuôn mặt bị sưng của em trai tôi trong bàn tay mình và nói, "em phải tiếp tục việc học của mình, Nếu không, em trai sẽ không thể ra khỏi sự đói nghèo." chị, đã quyết định không tiếp tục học vào đại học. Vào ngày hôm sau, trước khi bình minh, em trai tôi ra khỏi nhà với một vài mẩu mòn quần áo và một vài hạt cà phê khô, lẻn đến bên giường của tôi và để lại một ghi chú trên gối của tôi, "chị, nhận được vào trường đại học không phải là dễ dàng. Em sẽ đi tìm một công việc và gửi tiền cho chị . Tôi đã cầm mảnh giấy đó và ngồi trên giuờng khóc và khóc cho đến khi tôi mất đi giọng nói. Năm đó, em trai tôi đã 17 tuổi, tôi 20 tuổi Với số tiền. cha vay từ cả làng, và tiền em trai tôi thu được từ vác xi măng trên lưng của mình tại traị xây dựng, cuối cùng, tôi có thể có được năm thứ ba nghiên cưú trong trường đại học. Một ngày, tôi ngồi học trong phòng của tôi, thì bạn cùng phòng đến và nói : "Có một người dân làng đang đợi bạn ở bên ngoài!" Tại sao đã có một người dân làng tìm tôi? Tôi đi ra, và thấy em của tôi từ xa, toàn bộ cơ thể của em đều dơ bẩn, được xi măng, bụi và cát. Tôi hỏi em, "Tại sao em không nói với bạn cùng phòng của tchị rằng em là em trai của chị?" Em trả lời với một nụ cười, "Hãy nhìn vào sự xuất hiện của em họ sẽ nghĩ rằng nếu họ biết rằng em là em trai của chị? Họ cười vào chị." Tôi cảm thấy rất xúc động, và những giọt nước mắt lấp đầy đôi mắt của tôi. Tôi cuốn trôi bụi từ cơ thể của em trai tôi. Và nói với một khối u trong cổ họng của tôi, "Tôi không quan tâm những gì mọi người nói là em trai của tôi không có vấn đề gì xuất hiện từ em cà?" Từ túi của mình, em lấy ra một kẹp tóc con bướm. Em đã kẹp nó vào tôi, và nói, "Em nhìn thấy tất cả các cô gái trong thành phố
kẹp nó. Vì vậy, em nghĩ chị cũng nên có "Tôi không thể giữ lại bản thân mình nữa, tôi kéo em trai của tôi vào vòng tay của tôi và khóc và khóc Năm đó, em trai tôi đã 20 tuổi, tôi đã 23 tuổi . Lần đầu tiên khi tôi mang về nhà bạn trai của tôi, cửa sổ bị hỏng đã được sửa chữa nó trông rất sạch sẽ trong nhà. Sau khi, bạn trai tôi trở về nhà, tôi nhảy như một cô gái nhỏ ở phía trước của mẹ tôi, "Mẹ, không cần phải chi tiêu quá nhiều thời gian dọn dẹp nhà cửa! "Nhưngmẹ nói với một nụ cười," Đó là em trai của con đi về nhà sớm để làm sạch nhà. Con không nhìn thấy vết thương trên bàn tay của nó? Nó đã bị thương trong khi thay thế cửa sổ. "Tôi đi vào phòng ngủ nhỏ của em trai tôi. Nhìn vào khuôn mặt mỏng của mình, tôi cảm thấy như có là hàng trăm kim đâm trong trái tim tôi. Tôi đặt một số thuốc mỡ trên vết thương và băng bó nó," Liệu nó có đau không? "Tôi hỏi em." Không, nó không làm tổn thương. Chị biết đấy, khi em đang làm việc tại công trường xây dựng, đá rơi trên đôi chân của em tất cả các thời gian. Thậm chí là không thể ngăn chặn em đừng làm việc "giữa câu, em dừng lại tôi quay lại nhìn về em và những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của tôi năm đó, em trai tôi đã 23 tuổi, tôi đã 26 tuổi Sau khi. Tôi đã kết hôn, tôi sống trong thành phố thường xuyên, chồng tôi đã mời cha mẹ tôi đến và sống với chúng ta, nhưng họ không muốn.
Họ nói rằng, một khi họ rời khỏi làng, họ không biết phải làm gì. mà em cũng đã không đồng ý, em nói, "chị chỉ cần chăm sóc của chị, em sẽ chăm sóc của mẹ và cha ở đây "
Chồng tôi trở thành giám đốc của nhà máy của mình. Chúng tôi muốn anh em của tôi có được công việc làm quản lý trong bộ phận bảo trì. Tuy nhiên, em trai tôi từ chối lời đề nghị. Em khẳng định trên bắt đầu làm việc như một nhân viên sửa chữa. Một ngày nọ, em tôi là trên đỉnh của một cái thang sửa chữa cáp, khi em đã bị điện giật, và đã được gửi đến bệnh viện. Chồng tôi và tôi đến thăm ông. Nhìn thạch cao màu trắng trên chân của em, tôi lầm bầm, "Tại sao em từ chối là một người quản lý, quản lý sẽ không làm điều gì đó nguy hiểm như thế này. Nhìn em, một chấn thương nghiêm trọng. Tại sao em không muốn nghe chúng tôi? " Với một biểu hiện nghiêm trọng trên khuôn mặt của mình, em bảo vệ quyết định của mình, "Hãy suy nghĩ cho anh rể, anh ấy trở thành giám đốc, và em gần như không có học thức. Nếu em trở thành người quản lý, những loại tin đồn sẽ bay vòng quanh?" Chồng tôi ánh mắt đầy nước mắt, và sau đó tôi đã nói, "Nhưng em không có học vấn cũng vì chị!" "Tại sao nói về quá khứ?" Em trai tôi đã tnắm bàn tay của tôi. Năm đó, em đã 26 tuổi và tôi là 29. Em trai tôi được 30 tuổi khi ông kết hôn với một cô gái nông thôn. Trong tiệc cưới của mình, các thầy hành lễ hỏi em, "một trong những bạn tôn trọng và yêu thương nhất là ai?" Nếu không có suy nghĩ, em trả lời, "Chị gái tôi." Ông tiếp tục bằng cách kể một câu chuyện tôi có thể thậm chí không nhớ. "Khi tôi còn ở trường tiểu học, trường học trong làng khác nhau Mỗi ngày, chị của tôi và tôi đi bộ 2 giờ để đi học và về nhà. Một ngày, tôi bị mất một cặp găng tay. Chị gái tôi đã cho tôi một trong những chiếc găng của cô. Cô chỉ mặc một chiếc găng tay và đi cho đến nay. Khi chúng tôi về nhà, tay cô rất run vì thời tiết rất lạnh mà cô có thể thậm chí không giữ đũa của mình. Từ ngày đó, tôi đã thề rằng miễn là tôi còn sống, tôi sẽ chăm sóc chị gái tôi và tốt với cô. "
Vỗ tay đầy phòng. Tất cả khách quay lại nhìn tôi. Những từ ngữ khó khăn cũng được thốt ra từ miệng của tôi, "Trong toàn bộ cuộc sống của tôi, là tôi muốn cảm ơn nhất là em trai của tôi," Và trong dịp vui này, trước đám đông, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của tôi một lần nữa. Tình yêu và chăm sóc cho người mình yêu mỗi ngày. Bạn có thể nghĩ rằng những gì bạn đã làm là
chỉ là một hành động nhỏ, nhưng với một người nào đó, nó có nghĩa là rất nhiều.
Miễn không phải là thực hiện những gì bạn muốn, thực hiện những gì bạn đã có.
Tác giả: không biết
Bản dịch tiếng việt.
Một câu chuyện cảm động & rất có giá trị để chia sẻ ....
Tôi được sinh ra trong một ngôi làng hẻo lánh trên một ngọn núi. Mổi ngày cha mẹ tôi cấy cày trên nền đất khô màu vàng dưới ánh nắng của mặt trời. Tôi có một em trai, nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Một lần, để mua một chiếc khăn tay mà tất cả các cô gái xung quanh tôi dường như đều có, tôi lấy trộm 50 cent từ ngăn kéo của cha tôi. Cha biết ngay lập tức. Ông đã bắt em trai tôi và tôi quỳ vào tường, với một cây gậy tre trong tay.
"Ai đã ăn cắp tiền bỏ ra?" ông hỏi. Tôi sửng sốt, quá sợ hãi để nói chuyện.
Cha đã không nghe ai trong chúng tôi thừa nhận, do đó, ông nói, "Tốt, nếu không ai muốn thừa nhận, hai đứa sẽ bị đòn "
Ba tôi! nâng lên thanh tre lên.
Đột nhiên, em trai tôi nắm chặt tay cha và nói, "ba, con đã ăn cắp "
Cây roi đã đánh trên người em trai tôi nhiều lần đến khi cha tôi mệt không thở nổi. Sau đó, ông ngồi xuống giường bằng đá của chúng tôi và mắng anh em tôi, "tụi con đã học ăn cắp từ ngôi nhà của mình bây giờ, những nhục nhả con sẽ làm trong tương lai ? con nên bị đánh đập cho đến chết! con là một tên trộm xấu hổ! "Ban đêm, mẹ và tôi ôm chầm lấy thân thể đầy thương tích của em trai tôi , nhưng em đã không đổ một giọt nước mắt duy nhất. Vào giữa đêm, tôi đã khóc lớn tiếng. Em trai tôi bịt miệng của tôi với bàn tay nhỏ của mình và nói, "chị, em không khóc nữa. Tất cả mọi thứ đã xảy ra. "Tôi vẫn còn ghét bản thân mình không có đủ can đảm để thừa nhận những gì tôi đã làm. Nhiều năm trôi qua, nhưng
sự cố vẫn có vẻ như vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi sẽ không bao giờ quên biểu hiện của em trai tôi khi bảo vệ tôi. Năm đó, em trai của tôi đã được 8 tuổi, tôi đã 11 tuổi. Khi em trai của tôi trong năm cuối cùng của trường trung học em đã được chấp nhận vào một trường trung học phổ thông trong trung tâm. Đồng thời, tôi đã được chấp nhận vào một trường đại học của tỉnh. Đó là cha đêm, ngồi xổm trong sân, hút thuốc lá, gói của gói tin. Tôi có thể nghe ông ấy nói, "Cả hai đứa chúng tôi đều có kết quả tốt? Kết quả rất tốt?" Mẹ lau nước mắt và thở dài, "để là gì? Làm thế nào có thể chúng ta có thể nuôi cả hai đứa trong tụi nó ?" Vào lúc đó, em tôi đi ra và đứng trước mặt cha và nói, "Dad, con không muốn tiếp tục học nữa, con đọc cuốn sách là đủ." Cha vung tay và tát anh em trên khuôn mặt của mình. "Tại sao con có một ý nghĩ hẻn yếu như vậy ? Thậm chí nếu cha phải ăn xin trên đường phố, cha cũng sẽ gửi cho hai con đến trường cho đến khi 2 con học xong.
Và sau đó, ông bắt đầu đến gõ cửa mỗi ngôi nhà trong các làng để vay tiền. Tôi ôm khuôn mặt bị sưng của em trai tôi trong bàn tay mình và nói, "em phải tiếp tục việc học của mình, Nếu không, em trai sẽ không thể ra khỏi sự đói nghèo." chị, đã quyết định không tiếp tục học vào đại học. Vào ngày hôm sau, trước khi bình minh, em trai tôi ra khỏi nhà với một vài mẩu mòn quần áo và một vài hạt cà phê khô, lẻn đến bên giường của tôi và để lại một ghi chú trên gối của tôi, "chị, nhận được vào trường đại học không phải là dễ dàng. Em sẽ đi tìm một công việc và gửi tiền cho chị . Tôi đã cầm mảnh giấy đó và ngồi trên giuờng khóc và khóc cho đến khi tôi mất đi giọng nói. Năm đó, em trai tôi đã 17 tuổi, tôi 20 tuổi Với số tiền. cha vay từ cả làng, và tiền em trai tôi thu được từ vác xi măng trên lưng của mình tại traị xây dựng, cuối cùng, tôi có thể có được năm thứ ba nghiên cưú trong trường đại học. Một ngày, tôi ngồi học trong phòng của tôi, thì bạn cùng phòng đến và nói : "Có một người dân làng đang đợi bạn ở bên ngoài!" Tại sao đã có một người dân làng tìm tôi? Tôi đi ra, và thấy em của tôi từ xa, toàn bộ cơ thể của em đều dơ bẩn, được xi măng, bụi và cát. Tôi hỏi em, "Tại sao em không nói với bạn cùng phòng của tchị rằng em là em trai của chị?" Em trả lời với một nụ cười, "Hãy nhìn vào sự xuất hiện của em họ sẽ nghĩ rằng nếu họ biết rằng em là em trai của chị? Họ cười vào chị." Tôi cảm thấy rất xúc động, và những giọt nước mắt lấp đầy đôi mắt của tôi. Tôi cuốn trôi bụi từ cơ thể của em trai tôi. Và nói với một khối u trong cổ họng của tôi, "Tôi không quan tâm những gì mọi người nói là em trai của tôi không có vấn đề gì xuất hiện từ em cà?" Từ túi của mình, em lấy ra một kẹp tóc con bướm. Em đã kẹp nó vào tôi, và nói, "Em nhìn thấy tất cả các cô gái trong thành phố
kẹp nó. Vì vậy, em nghĩ chị cũng nên có "Tôi không thể giữ lại bản thân mình nữa, tôi kéo em trai của tôi vào vòng tay của tôi và khóc và khóc Năm đó, em trai tôi đã 20 tuổi, tôi đã 23 tuổi . Lần đầu tiên khi tôi mang về nhà bạn trai của tôi, cửa sổ bị hỏng đã được sửa chữa nó trông rất sạch sẽ trong nhà. Sau khi, bạn trai tôi trở về nhà, tôi nhảy như một cô gái nhỏ ở phía trước của mẹ tôi, "Mẹ, không cần phải chi tiêu quá nhiều thời gian dọn dẹp nhà cửa! "Nhưngmẹ nói với một nụ cười," Đó là em trai của con đi về nhà sớm để làm sạch nhà. Con không nhìn thấy vết thương trên bàn tay của nó? Nó đã bị thương trong khi thay thế cửa sổ. "Tôi đi vào phòng ngủ nhỏ của em trai tôi. Nhìn vào khuôn mặt mỏng của mình, tôi cảm thấy như có là hàng trăm kim đâm trong trái tim tôi. Tôi đặt một số thuốc mỡ trên vết thương và băng bó nó," Liệu nó có đau không? "Tôi hỏi em." Không, nó không làm tổn thương. Chị biết đấy, khi em đang làm việc tại công trường xây dựng, đá rơi trên đôi chân của em tất cả các thời gian. Thậm chí là không thể ngăn chặn em đừng làm việc "giữa câu, em dừng lại tôi quay lại nhìn về em và những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của tôi năm đó, em trai tôi đã 23 tuổi, tôi đã 26 tuổi Sau khi. Tôi đã kết hôn, tôi sống trong thành phố thường xuyên, chồng tôi đã mời cha mẹ tôi đến và sống với chúng ta, nhưng họ không muốn.
Họ nói rằng, một khi họ rời khỏi làng, họ không biết phải làm gì. mà em cũng đã không đồng ý, em nói, "chị chỉ cần chăm sóc của chị, em sẽ chăm sóc của mẹ và cha ở đây "
Chồng tôi trở thành giám đốc của nhà máy của mình. Chúng tôi muốn anh em của tôi có được công việc làm quản lý trong bộ phận bảo trì. Tuy nhiên, em trai tôi từ chối lời đề nghị. Em khẳng định trên bắt đầu làm việc như một nhân viên sửa chữa. Một ngày nọ, em tôi là trên đỉnh của một cái thang sửa chữa cáp, khi em đã bị điện giật, và đã được gửi đến bệnh viện. Chồng tôi và tôi đến thăm ông. Nhìn thạch cao màu trắng trên chân của em, tôi lầm bầm, "Tại sao em từ chối là một người quản lý, quản lý sẽ không làm điều gì đó nguy hiểm như thế này. Nhìn em, một chấn thương nghiêm trọng. Tại sao em không muốn nghe chúng tôi? " Với một biểu hiện nghiêm trọng trên khuôn mặt của mình, em bảo vệ quyết định của mình, "Hãy suy nghĩ cho anh rể, anh ấy trở thành giám đốc, và em gần như không có học thức. Nếu em trở thành người quản lý, những loại tin đồn sẽ bay vòng quanh?" Chồng tôi ánh mắt đầy nước mắt, và sau đó tôi đã nói, "Nhưng em không có học vấn cũng vì chị!" "Tại sao nói về quá khứ?" Em trai tôi đã tnắm bàn tay của tôi. Năm đó, em đã 26 tuổi và tôi là 29. Em trai tôi được 30 tuổi khi ông kết hôn với một cô gái nông thôn. Trong tiệc cưới của mình, các thầy hành lễ hỏi em, "một trong những bạn tôn trọng và yêu thương nhất là ai?" Nếu không có suy nghĩ, em trả lời, "Chị gái tôi." Ông tiếp tục bằng cách kể một câu chuyện tôi có thể thậm chí không nhớ. "Khi tôi còn ở trường tiểu học, trường học trong làng khác nhau Mỗi ngày, chị của tôi và tôi đi bộ 2 giờ để đi học và về nhà. Một ngày, tôi bị mất một cặp găng tay. Chị gái tôi đã cho tôi một trong những chiếc găng của cô. Cô chỉ mặc một chiếc găng tay và đi cho đến nay. Khi chúng tôi về nhà, tay cô rất run vì thời tiết rất lạnh mà cô có thể thậm chí không giữ đũa của mình. Từ ngày đó, tôi đã thề rằng miễn là tôi còn sống, tôi sẽ chăm sóc chị gái tôi và tốt với cô. "
Vỗ tay đầy phòng. Tất cả khách quay lại nhìn tôi. Những từ ngữ khó khăn cũng được thốt ra từ miệng của tôi, "Trong toàn bộ cuộc sống của tôi, là tôi muốn cảm ơn nhất là em trai của tôi," Và trong dịp vui này, trước đám đông, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của tôi một lần nữa. Tình yêu và chăm sóc cho người mình yêu mỗi ngày. Bạn có thể nghĩ rằng những gì bạn đã làm là
chỉ là một hành động nhỏ, nhưng với một người nào đó, nó có nghĩa là rất nhiều.
Miễn không phải là thực hiện những gì bạn muốn, thực hiện những gì bạn đã có.
Tác giả: không biết