Được đi bên
cạnh người mình yêu thương là điều hạnh phúc nhất. Nhưng“đường đời muôn
lối rẽ”, cuộc sống biết bao thăng trầm, đến một lúc nào đó, bạn buộc
phải bỏ rơi “nửa kia” để đi tìm một lối đi khác cho riêng mình. Có nên
không...?
Đêm tân hôn,
một vị thần hiện ra và nói với cô dâu chú rể: “Ta sẽ cho các con một
điều ước”. Cả hai vợ chồng vội nói: “Chúng con muốn được sống bên nhau
trọn đời”. Vị thần trả lời: “Để có nó, các con phải vượtqua thử thách”.
Hai vợ chồng cùng khẳng định: “Chúng con đã từng vượt qua rất nhiều thử
thách để lấy được nhau. Chúng con không sợ đâu!”.Thế là, vị thần đưa cả
hai đến một hòn đảo và nói: “Các con hãy cùng nhau vượt qua phía bên kia
hòn đảo”. Và họ nắm tay nhau lên đường...Trước ngã ba đầu tiên, người
chồng muốn rẽ phải, nhưng người vợ lại muốn rẽ trái. Cuối cùng người
chồng đành chiều theo ý vợ.Đến ngã ba thứ hai, họ lại tranh cãi nhau.
Người chồng đòi vợ phải nhượng bộ mình.Đến ngã ba tiếp theo thì không ai
chịu nhường ai. Họ thỏa thuận mỗi người đi theo một ngả nhưng sẽ hú lên
để tìm nhau. Đi một đoạn thì không nghe được tiếng vợ nữa, người chồng
vội vàng quay lại kiếm nàng nhưng vì lối rẽ quá nhiều, nên anh ta đành
quỳ xuống xin thần giúp đỡ.Vị thần hiện ra và nói:“Ở đây con đường nào
cũng dẫn đến đích nhưng các người đã không biết đi bên nhau, ngươi sẽ
không tìm được cô ấy nữa đâu”. Người chồng giật mình tỉnh giấc và hiểu
ra đó chỉ là giấc mơ, anh cúi xuống hôn người vợ trẻ của mình và nói:
“Chúng ta sẽ ở bên nhau trong bất cứ hoàn cảnh nào,em nhé!”.
2 / Bài thuyết giảng:
Tại một ngôi
làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộcsống, về cộng
đồng vào mỗi ngày Chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động
cho những cậu bé trong làng cùng chơi.Nhưng đến một ngày Chủ nhật nọ,
một cậu bé, vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa.
Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng
chẳng muốn chơi với những đứa bé khác nữa.Sau hai tuần, vị giáo sư quyết
định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một mình và ngồi trước bếp
lửa. Đoán được lý do chuyến viếng thăm,cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và
lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm. Vị giáo sư ngồi xuống
nhưng vẫn không nói gì. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nhìn những
ngọn lửa nhảy múa.Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt
một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò
sưởi. Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan
sát mọi việc. Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một
vài giây rồi tắt hẳn, không còn đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và
không còn sức sống. Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông
phải đến thăm một người khác. Ông chậm rãi đứng dậy, nhặt cục than lạnh
lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa
sáng lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung
quanh nó. Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé nắm tay ông và nói:- Cảm ơn
thầy đã đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của thầy. Tuần sau
cháu sẽ lại đến chỗ thầy cùng mọi người.
Lời Ban biên
tập: Đôi khi “nghe”được một điều gì đó không nhất thiết phải bằng tai,
và dạy một điều gì đó không cần phải dùng miệng. Vị giáo sư đó đã giảng
giải một cách rất xuất sắc cho cậu bé hiểu rằng: “Con người ta không thể sống một mình!”.
3 / ĐỪNG VỘI XÉT ĐOÁN:
"Một người bạn
của tôi trên chuyến trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đã
phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London . Sau khi mua một ly
cà phê và một gói bánh quy, cô kéo lê hành lý lỉnh kỉnh tới một cái bàn
trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ máy bay. Khi đang đọc tờ báo
buổi sáng, cô nhận ra có người làm gì đó sột soạt ở bàn mình. Liếc nhìn
qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay
lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng mình
để lấy một cái cho mình. Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh
chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn. Cho đến lúc cả hai đã ăn đến cái bánh
cuối cùng trong gói, cô đã tức giận hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu
nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh làm hai, đẩy một nửa về phía cô và
ăn nửa còn lại, rồi bỏ đi. Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và
yêu cầu cô xuất trình vé, cô vẫn còn bừng bừng cơn giận. Tuy nhiên, các
bạn hãy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám
phá ra rằng gói bánh của mình vẫn còn nằm nguyên trong đó. Thì ra từ nãy
tới giờ cô đã ăn bánh của người ta. Chàng kia đã chia sẻ với cô đến
miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt bụng"(Reader's Digest)
Suy nghĩ: Câu
chuyện cho thấy cái nhìn của chúng ta về người khác không luôn luôn
chính xác, thậm chí nhiều khi còn nhầm lẫn nữa. Vì thế đừng vội xét
đoán, kết án. Và cũng phải sẵn sàng thay đổi cái nhìn của mình khi chúng
không còn đúng với sự thật nữa. Quan trọng hơn nữa, nếu chúng ta muốn
có những thay đổi lớn trong cuộc đời mình thì trước hết phải thay đổi
cách nhìn về người khác. Hãy đeo cặp kính khác rồi mọi sự sẽ thay đổi
theo ta.
4 / ĐỪNG XÉT ĐOÁN:
Vừa nhận được
điện thoại, nam bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục
phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp
sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng.
Vừa nhìn thấy
bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông
không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách
nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm
tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi
không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến
ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận
dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì
ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm
gì?”
Vị bác sĩ lại
mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh:
‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần
truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác
sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho
con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên
Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa
phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng
mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa.
Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá
vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng
và rời khỏi bệnhviện.
Ngay khi nhìn
thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :“Loại người gì mà
lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài
giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.Cô y tá cúi xuống,
tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy
nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang
lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để
cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa
con yêu quý của mình”.
Đừng
kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì
đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt
qua.--