Nhà
Cuối Ngõ là một truyện ngắn diễn tả một cộng đồng rất nhỏ tại một xóm
nghèo. Trong Nhà Cuối Ngõ tác giả nối các mối quan hệ nửa kín nửa hở của
các nhân vật vào với nhau và bằng một giọng văn hài hước rất thông
minh, Đinh Vũ Hoàng Nguyên đặt người đọc ngồi trước câu chuyện, thấy
từng chi tiết, từng phân cảnh và trên hết thấy được tính nết của từng
con người rất khác nhau trong cái cộng đồng người nhỏ bé ấy.
Nhà Cuối Ngõ
Đinh Vũ Hoàng Nguyên
Nghề nghiệp của y là vẽ tranh.
Y
thuê một gian trong khu nhà hai gian nằm ở cuối ngõ làm xưởng
vẽ, có
lối đi và cổng riêng biệt. Chủ nhà này ở nơi khác. Người
trong xóm đa
phần là dân lao động, rất nhiều cave cũng về thuê nhà
ở đấy.
Mụ
Điếc tuổi gần năm mươi, bị nghễnh nặng, ở ngay gần kề. Mụ có
con nhưng
không có chồng, nghề chính là làm thợ may, buổi chiều
thì ra ghi lô ở
đầu ngõ; cô con gái mụ vừa cưới xong, ở nhà chồng
cũng gần đó. Y thường
xưng hô với mụ Điếc là bà bà tôi tôi.
Vốn
xưởng vẽ của y là nơi lũ bạn bè thường mò đến tụ bạ. Bọn này
họ cú,
thức đêm hò hét rượu chè inh ỏi, nên những chỗ y thuê ở
trước đây thường
bị hàng xóm sang phê bình. Giờ thuê được căn
nhà mà chủ nhà không ở
cùng, hàng xóm lại điếc, y khoái lắm. Gặp
mụ Điếc, y hô: “Bệnh điếc vạn
tuế!”. Mụ bảo: “Tao làm gì mà phải
hạn chế?”.
Mụ
Điếc ngồi ghi lô, y đi ngang nói: “Điếc, tên em là một bài ca”.
Mụ hỏi:
“Cái gì, ba mốt bẩy ba á? đề hay lô?”. Thấy mọi người
xung quanh cười,
mụ cầm cuốn sổ chạy theo đập đập đánh y bảo:
“Thằng chó này chắc lại vừa
nói gì đểu!”
.
Ở khu nhà thuê đó một thời gian thì y có thêm hàng xóm mới, là lão
Hoán. Lão đến thuê gian bên cạnh, đi chung cổng với y.
Lão
Hoán ngoài năm mươi, người lẻo khẻo môi mỏng hớt, gặp gái
thì tròng mắt
lảo đảo, nhìn gian và dê. Tiểu sử tiên sư của lão chả ai
rõ, chỉ biết
hiện tại lão kéo nhị trong hội nhạc đám ma.
Hồi
lão mới về y hơi dè chừng, sợ nhậu nhẹt đêm hôm lão ý kiến ý
cò. Nhưng
không, lão chả để tâm. Y rủ lão sang uống rượu vài lần,
thành thân tình.
Lão bảo với y: “Tao chơi nhạc cụ dân tộc, mày vẽ
tranh, lĩnh vực khác
nhau, nhưng đều là nghệ sỹ. Tao với mày về
đây làm văn hóa cho cái ngõ
này”. Y cụng, đáp: “Chứ chả
chuyện!”.
.
Lão
Hoán thích mụ Điếc ngay từ buổi mới về, rất hay lân la mon
men… Mụ Điếc
ngồi may, cúi lom khom, lão Hoán lượn ra lượn
vào săm soi khe cổ mụ. Có
lần lão ghé tai mụ Điếc bảo: “Đằng ấy
dựng được vét tông, thế có biết
dựng quần đùi không, thì dựng hộ
cái!”. Mụ Điếc bảo: “Nỡm, dở hơi, rửng
mỡ!”. Lão Hoán đi, mụ
lẩm bẩm: “Đồ chó già!”, rồi cười tủm.
Tối, lão Hoán kéo nhị hát:
“Một năm có mười hai tháng ớ ơ…
Một tháng có ba mươi ngày ớ ơ…
Thỉnh thoảng có tháng có ba mốt ngày ớ ơ…
Một tháng có ba ngày phụ nữ không được thắp hương ớ ơ…”
Đoạn, lão ngểnh sang nhà mụ Điếc hát:
“Em Điếc có còn bị kiêng thắp hương ớ ơ…”
Y
liền bảo lão: “Bố sang bên đấy hỏi mẹ nó thẳng là em đã mãn
kinh chưa,
cho nhanh. Nhạc với chả nhẽo! Mà mụ ấy nghe được
khối ra!”.
Lão bảo: “Loại mày nghệ sỹ cái cục cứt. Chả lãng mạn gì cả!”, rồi
hát tiếp:
“Hôm nào không kiêng thắp hương đừng chốt cửa buồng ớ ơ…”
.
Ở
góc sân nhà y có một cái ngách thông ra sau bếp nhà mụ Điếc,
phải ép
lưng vào tường mà lách mới đi lọt. Một bữa thấy lão Hoán
từ trong đó
chui ra, đầu tóc đầy mạng nhện. Gặp y lão sững, rồi nói:
“Vừa nãy ném
con chuột, văng mẹ nó dép trong này”. Y nhìn điệu
bộ lão lấm lét, nghi.
Một lát y mò vào ngách, đến bếp nhà mụ Điếc
thấy có miếng liếp che buồng
tắm bị cậy…
Về nhà, y hát:
“Mụ Điếc có tắm thì nhớ đặt bẫy ớ ơ…
Sau liếp có con chuột già ớ ơ…”
Lão Hoán nhăn nhở: “ Tổ cha mày!”, rồi thầm thì: “Này, con mẹ
Điếc này hàng họ còn ngon bằng tỉ mấy con cave ngoài kia mày
ạ!”.
.
Ngà
là con gái mụ Điếc, nhưng không hề điếc. Ngà lấy chồng ở ngõ
bên cạnh,
chưa có con. Buổi tối Ngà bán bún ngan vịt ngay cửa
nhà.
Chồng
Ngà là tổ trưởng tổ kéo đường dây điện, thường đi công
trình xa. Thằng
này cục. Ngà lại là loại đáo để. Hai vợ chồng hay
choảng nhau.
Có
gã hàng xóm cạnh nhà Ngà buổi tối sang ăn bún khuya, thấy
Ngà tươi, mỡ,
chồng lại đang đi vắng… Nhìn quanh quán thấy
chẳng còn ai, gã hàng xóm
lúc đỡ bát bún cố chạm tay vào vú Ngà,
bảo: “Thêm cho anh tí thịt thừa ở
ngực nhé!”. Ngà đang cầm muôi
nước dùng nóng chan luôn vào đũng quần
gã…
Gã hàng xóm bỏng, mà không dám kêu ai. Hàng tuần giời đi đứng
như thằng sa đì.
Chồng
Ngà đi công trình về, ngủ mê mệt. Ngà mở điện thoại chồng
thấy có ảnh
chụp chồng vừa hát, vừa lúi húi móc rốn mấy cô em
môi đỏ trong hàng
karaoke. Thằng chồng đang ngáy há hốc mồm,
Ngà nhặt chiếc guốc, nhè mồm
chồng bổ, chửi: “Thằng đĩ, bà ở
nhà giữ bướm cho mày, hầu hạ cả bố mẹ
mày để cho mày đi sướng
bậy à?”. Thằng chồng rách môi, gẫy nửa răng cửa
liền tóm tóc vợ,
dúi, lên gối uỳnh uỵch. Ngà thò tay tóm dái chồng bóp
nghiến,
chồng phải nhả tóc.
Ngà bỏ về nhà mẹ đẻ. Thằng chồng Ngà lôi hết đống guốc của vợ
chặt sạch.
Sáng
hôm sau thằng này đi làm, dái đau, chân bước lạng dạng. Ra
ngõ, chạm
mặt gã hàng xóm, thấy gã kia nhìn trộm mình lấm lét, lại
cũng bước lạng
dạng hệt mình, mới bảo: “Ông tương bỏ mẹ mày
giờ! Mày thích nhại ông
à?!”.
.
Từ
hôm Ngà về ở cùng mụ Điếc, lão Hoán ít lân la nhà mụ vì Ngà
tỏ ra ghét
lão. Ngà bảo mặt lão gian. Mụ Điếc thỉnh thoảng sang
khu bên này, đứng
dựa cửa nhà lão Hoán nói chuyện ê a ê a, như
phường dở hơi.
Ngà
mông to ngực to, lúc ngồi quạt than trước cửa nhà, đùi ép vào
ngực,
trồi lên ở cổ áo hai ụ trắng phau. Lão Hoán đi ngang, mắt liếc
chân
bước, đâm sầm đầu vào gốc dâu da xoan cạnh đường, kêu:
“Úi giời!”. Ngà
lẩm bẩm: “Thằng dê già, cho chết! Có ngày bà xẻo,
vứt cho chó ăn!”. Vào
nhà Ngà nói với mụ Điếc: “Bà bô đừng cho
lão Hoán sang nhà, mà cũng đừng
qua chuyện trò với lão bên ấy
nữa!”. Mụ Điếc ơ kìa, nhưng mà,… sao sao…
.
Mẹ con mụ Điếc nói chuyện với nhau thường oang oang.
Bữa
ấy y đang ngồi cà kê với lão Hoán ở sân nhà thì nghe thấy
tiếng mụ Điếc
vọng sang: “Bếp than vẫn đỏ đấy, con Ngà kia có
tắm thì vào rót nước
đi, để tao còn đun tiếp”.
Lão Hoán liếc trộm y. Y cũng liếc lão. Cả hai vơ vẩn, chuyện chả
còn nếp còn tẻ. Biết thừa đầu óc nhau!
Một
lát y nói: “Bố con mình làm nghệ thuật mà thỉnh thoảng không
đi thưởng
thức cái đẹp thì tài năng nó thui chột mất!”. Lão bảo:
“Chí lý!”, rồi co
cẳng chạy ra chỗ ngách quên cả xỏ dép, định chui
vào trước. Nhưng y
khỏe, cầm đít lão quăng ra.
Trong buồng tắm, Ngà đang dội nước lên người.
Lão
Hoán không chen được với y để nhòm, đứng bên cạnh sốt ruột,
hết đẩy lại
huých, rồi năn nỉ: “Kính lão đi mày ơi!”,… rồi lầm bầm
chửi: “Nghệ sỹ
cái cục cứt gì mày, tham như mõ!”. Ngà đang kì
đùi, bỗng nhiên ngừng,
tai dỏng mắt đảo…
Y
vội thụp xuống lách sâu vào trong ngách. Lão Hoán chỉ đợi thế,
hí hửng
chen lên bậy liếp thò mặt vào… thì một xô nước mầu trắng
nhờ nhờ tạt ra.
Nhà mụ Điếc nuôi lợn, có thùng gom nước gạo lẫn
thức ăn thừa, thứ nước
ấy giờ long tong chảy trên mặt lão Hoán.
Tóc tai lão nhoe nhoe mẩu rau
dưa, mảnh xương cá… Mùi chua
khẳm. Lão co mồm văng tục , thì sực nhớ, im
thít.
Y và lão lách ra. Lão Hoán cuống vấp dúi dụi, chân sục vào cống.
Ra
khỏi ngách, trông lão Hoán như ngợm. Y bảo: “Hành trình tìm
tòi cái đẹp
gian khổ quá bố nhỉ!”. Lão than: “Tao mới chỉ thấy gian
khổ, chứ đã kịp
thấy tí tẹo đẹp nào đâu!”
.
Lão
Hoán cởi truồng bên bể nước trong sân, lão vừa múc nước dội
người, vừa
lẩm bẩm rủa Ngà là đồ cứt trâu. Đang tắm thì Ngà đến
ngoài cổng chửi.
Ngà
cầm kéo, miệng chửi, tay vung vẩy kéo đánh nhịp, réo đích
danh “thằng
Hoán”. Ngà bảo sẽ thiến con dê già, sẽ nhét đầu con
dê già vào chỗ tối
tăm của “cái đẹp”. Có hai con chó chầu chực
đấy cũng góp mồm sủa.
Cánh cổng chỉ có chiếc ổ khóa không bấm móc hờ lỗ chốt, Ngà thò
tay tìm cách mở…
Lão Hoán ôm háng khư khư, mặt mũi nhớn nhác.
Y nấp trong nhà nhòm ra. Y cũng chẳng muốn chạm mặt Ngà!
Ở
góc sân có bức tường, phía bên kia là con đường chạy dọc sông
Tô Lịch, y
lẻn ra, trèo lên tường. Lão Hoán chạy lại níu chân y, nói:
“Mày mày…
mày phải ở lại làm chứng là tao chưa kịp thấy tẹo gì
của nó!”, y bảo:
“Nó có kéo, con làm chứng cho bố để nó xẻo của
con à!”, lão Hoán chửi:
“Loại mày nghệ sỹ cái cục cứt, hèn lắm!”.
Thấy y chuẩn bị nhẩy xuống bên
kia tường, lão Hoán hớt hải: “Thôi
thôi mày kéo cho tao lên với!”. Lúc
ngồi được lên tường, lão lập
cập: “Bọn mình cùng nghệ sỹ hoạn nạn đừng
bỏ nhau!”.
Ngà đã mở được cổng, đang vào.
Y
nhẩy xuống con đường ven sông Tô Lịch. Phía xa có mấy bà
đồng nát tong
tẩy đi lại… Lão Hoán không dám nhẩy theo vì chưa
mặc quần. Lão bò lổm
ngổm trên tường, cục bìu ve vẩy như tai voi,
đến cuối tường có cái ống
máng thì lão đu người leo. Trên đó là
trần nhà mụ Điếc.
.
Xâm
xẩm tối, y mò về nhà. Một lát, thấy lão Hoán mặc cái quần
lửng hoa từ
trên tường trèo xuống. Ở nhà bên kia tiếng Ngà đang
réo: “Bà Điếc ơi, bà
Điếc ơi…”, Ngà gắt: “Đến giờ ghi lô rồi mà cái
nhà bà này lại biến đi
đâu không biết?!”.
.
Buổi tối, y và lão Hoán uống rượu. Lão vừa uống vừa cười lủm
mủm. Rồi lão kể.
… Trần nhà mụ Điếc có mấy tấm chăn đang phơi, lão liền chui vào.
Vừa vén chăn lên thì gặp mụ Điếc.
Mụ
này vốn nấp trong chăn nhòm lão Hoán tắm; lúc lão và y trèo
tường, do
khuất, mụ không biết… Giờ, đột nhiên, thấy lão đứng
cạnh, cởi truồng.
Mụ
Điếc “ối giời ơi”, mụ vơ cái gáo nhựa úp vào mặt. Lão cuống,
lão giật
cái gáo trên mặt mụ Điếc đem úp vào háng. Mụ Điếc chẳng
vừa, liền giằng
lại gáo đem úp lại mặt… Lão bèn kéo thốc mụ vào
căn chòi chứa đồ cũ.
Mụ
Điếc kêu: “Làng nước ơi, Hoán già hiếp tôi làng nước ơi!…”.
Lão nói:
“Lạy bà, bà mà kêu thế thì người nhà bà thịt tôi như ngan
như vịt à!”.
Mụ Điếc giơ hai nách lên ngửi, rồi mụ dí nách vào mũi
lão bảo: “Thịt thế
này mà hôi như ngan như vịt à!”, lão cãi: “Tôi
bảo là bà nhỏ mồm kẻo
con Ngà nó thịt tôi, chứ đâu mà bảo thịt bà
hôi!”. Mụ Điếc “thế à thế
à”, rồi mụ thì thầm hỏi: “Cái con Ngà nó
đang chửi gì thế hả ông?”. Lão
không đáp, lão xấn xổ. Mụ liền lí
nhí: “Ối làng nước ơi, Hoán già nó
đang… nó đang… hiếp tôi!”…
Y
nghe xong, rót rượu, chắp tay mời lão, nói: “Đáng đời con Ngà.
Nó chửi
được bọn mình thì bọn mình trị lại mẹ nó. Bố vừa rửa nhục
cho đàn ông
nước Nam!”. Lão Hoán cười hầng hậc: “Thấy tao cao
thâm chưa?”, uống cạn,
rồi lão vênh váo: “Người xưa bảo bất độc
cái gì gì mà phi hảo hán, mày
nhỉ?!”
.
Chồng Ngà là thằng du côn. Sau hôm vợ bỏ đi, tuyên bố gặp Ngà ở
đâu là bẻ răng cắt lưỡi. Ngà nghe kể thì cười khẩy, nhạt.
Ngà về bên này ở được hai tuần.
Hôm
lão Hoán đi đám về, gặp thằng chồng Ngà đứng ở cổng nhà y
nhòm sang nhà
mụ Điếc, bộ dạng rất khả nghi. Thấy lão liếc liếc
mình, nó hỏi: “Ông
lác à?”. Lão vội cum cúp lủi.
Về
nhà, Lão Hoán thẩn thẩn. Chả hiểu nghĩ ngợi thế nào, rồi lão leo
ống
máng… Lên tới trần nhà mụ Điếc, lão gọi rón rén: “Bà Điếc
ơi!”. Không có
tiếng trả lời. Lão lại gọi: “Ngà ơi!”…
Cửa trần mở, là Ngà.
Thấy
Ngà, lão Hoán lúng búng: “tao vừa gặp chồng mày nó đang
rình bên cổng
nhà tao. Tao… tao,… định sang bảo mày trốn,…”.
Ngà nghe, lẳng lặng. Ngà
xuống nhà cầm cái chày dấu sau đít, mở
cửa đi ra…
Gặp chồng, Ngà hất hàm: “Muốn gì?”.
Cái
thằng du côn ấy thấy vợ thì ú a ú ớ; nghe vợ hỏi, đứng đực; rồi
đột
ngột nó quì thụp, nó rống lên: “Em ơi, em là vàng của anh
không có em
đời anh chẳng bằng cái rắm!…”. Mụ Điếc lúc này
cũng lăm xăm xách con dao
phay từ trong nhà chạy ra. Chồng Ngà
đang lem lẻm: “Anh thế với em là
anh còn lớ xớ với mấy con vớ
vẩn thì…” – thấy mụ Điếc, nó giằng luôn mụ
vào, nó nói tiếp –
“… có cả mẹ đây làm chứng cho anh, thì… thì điện giật
anh nổ,
nổ… chết mẹ nó ộc máu!”. Mụ Điếc giãy nảy: “Thằng chó kia, mày
rủa gì tao ộc máu?!”.
Lão Hoán nghe lỏm trong nhà liền thì thầm với y: “Thề với mụ
Điếc sướng mày nhỉ! Mai tao cũng sang tao thề.”.
.
Ngà về lại với chồng.
Cũng sau buổi đó lão Hoán hàng ngày qua lại với mụ Điếc, ăn ngủ
rất hồn nhiên. Nhưng hễ thấy bóng Ngà là lão lủi nhanh như lươn.
Hôm
lão Hoán và mụ Điếc đang ăn cơm, đúng lúc ấy vợ chồng Ngà
sang, lão
không kịp tránh. Chồng Ngà tóm chịt lão Hoán bắt ngồi
lại, nó bảo: “Ai
khinh thằng này thì cứ bước khỏi cửa!”. Lão sợ lập
cập, mặt xám ngoét.
Thằng
chồng Ngà lôi trong túi ra chai rượu và bọc lòng lợn bày lên
mâm. Y đi
ngang, nó thấy, liền lôi vào cùng ngồi. Xong nó tuyên bố
với cả nhà là
vừa làm được vợ chửa.
Chồng
Ngà rót rượu ra mấy chén, bắt lão Hoán và mụ Điếc cụng
riêng. Lúc nó
cụng với lão Hoán thì bảo “Con kính cụng đại ca!”,
trông như diễn tuồng.
Ngà đang mang thai, không uống rượu, thấy
chồng với lão Hoán bá vai bá
cổ thân mật, nguýt: “Cái lũ đàn ông
nhà này toàn đồ chập cheng!”.
Lão
Hoán chân khẳng khiu, quần đùi rộng, lại nhàu như lò xo, lúc
ngồi ăn
chim thòi ra mâm. Ngà trở đầu đũa gắp chim lão Hoán, bảo:
“Tưởng miếng
thịt!”. Lão hoảng, bật nhỏm dậy, cộc đầu vào thành
máy khâu. Chồng Ngà
đang kê chén rượu lên miệng,… đổ oạch ra
cười sặc sụa, sùng sục ho. Mụ
Điếc bảo: “Con đĩ kia sao mày vô
duyên thế!”.
.
Vợ
chồng Ngà về rồi, còn lão Hoán ngồi thủm lủm xó nhà ngắm mụ
Điếc dọn
bát đũa, mắt mày rất tình tứ. Y bảo: “Bên này giờ tha hồ
ấm cúng, nhỉ!”.
Lão gật, mắt hấp háy, giống hệt người tử tế. Y lại
bảo: “Cái mắt mụ
Điếc khéo mà cũng giống con Ngà, bố cứ ngồi hớ
hênh, mụ lại trông nhầm
thành cuộn chỉ rối, cho mẹ nó nhát kéo…
Hoán có mà thành Hoạn”.
Mụ
Điếc đang bê mâm, thấy y và lão Hoán nhăn nhăn nhở nhở
cười thì ve vẩy
cười theo. Rồi mụ lẩm bẩm: “Hai thằng chó này
chắc lại vừa nói gì đểu!”.
Hết.