(Xin mời đọc, một câu chuyện cảm động đầy tình người, giàu ý nghĩa nhân văn giữa cõi Ta - Bà hỗn độn này).
Cô y tá đưa một thanh niên với vẻ lo âu, mệt mỏi đến bên giường bệnh của một ông lão. Cô cuối xuống thì thầm với bệnh nhân : "Con trai của ông đã đến đây rồi". Cô phải lặp lại câu nói trên nhiều lần, người bệnh mới mở mắt ra được và đưa cái nhìn mệt nhọc về phía chàng trai đang đứng bên ngoài bình trợ thở. Ông đã được cho uống nhiều thuốc an thần, bởi những cơn đau tim thường xuyên hành hạ.
Ông
đưa bàn tay ra và người thanh niên nắm chặt những ngón tay gầy guộc
của ông, truyền một thông điệp về niềm tin, sự khích lệ. Cô y tá mang
chiếc ghế đặt cạnh bên giường. Suốt đêm đó, chàng trai ngồi cạnh bệnh
nhân, nắm tay ông và nói với ông những lời dịu dàng, động viên ông vượt
qua bệnh tật. Siết chặt tay đứa con trai, người bệnh không thốt lên
tiếng nào.
Bình
minh hôm đó, ông lão qua đời. Chàng trai đặt bàn tay không còn sức sống
kia xuống giường và đi báo tin cho cô y tá. Anh ta vẫn đợi, trong khi
cô y tá đi thực hiện các công việc cần thiết. Sau đó, cô quay trở lại và
nói lời chia buồn cùng chàng trai. Thế nhưng, cô thực sự ngạc nhiên,
khi nghe chàng trai hỏi: "Ông cụ đó là ai vậy?" - "Tôi nghĩ đó là bố của
anh..."
"Không,
ông ta không phải là bố tôi!", chàng trai trả lời, "Tôi chưa từng nhìn
thấy ông trong đời" - "Thế tại sao anh không nói gì khi tôi đưa anh đến
gặp ông ta?", cô y tá hỏi.
Chàng trai chậm rãi nói: "Tôi biết ông ta đang cần gặp con trai của mình. Ông bệnh quá nặng nên không nhận ra tôi là người lạ. Tôi không nỡ nói sự thật, vì biết ông rất cần tôi trong giờ phút lâm chung"….
Chàng trai chậm rãi nói: "Tôi biết ông ta đang cần gặp con trai của mình. Ông bệnh quá nặng nên không nhận ra tôi là người lạ. Tôi không nỡ nói sự thật, vì biết ông rất cần tôi trong giờ phút lâm chung"….
Huỳnh Văn Ái KTDN70-75 (sưu tầm)