LÀM NGHỀ " TƯỢNG SỐNG "
TRÊN ĐƯỜNG PHỐ CHÂU ÂU
Trở thành một “pho tượng sống” nghĩa là bạn phải đứng yên tuyệt đối ở nơi công cộng, thở thật khẽ và hầu như không có dấu hiệu nào của sự sống, càng giống một bức tượng vô tri càng tốt, đôi khi, còn phải tảng lờ những khán giả khó ưa.
Suốt
8 tiếng một ngày, trong 5 ngày một tuần, anh Paul Edmeades hóa thân
thành “pho tượng sống” trên đường phố London, Anh. Paul chịu đựng sự đau
nhức của cơ thể và thái độ khiếm nhã của khách qua đường như một phần
tất yếu, bởi công việc của anh là làm một “pho tượng sống” tô điểm cho
đường phố. Đó là cách mưu sinh của Paul.
Công
việc của một “pho tượng sống” không đơn giản. Có những quy tắc mà một
“pho tượng” chuyên nghiệp buộc phải tuân thủ. Anh có thể bị những người
qua đường huých vào, xô đẩy, nhưng không được phản ứng lại, thậm chí,
buộc phải đứng yên khi những chú chó chạy lại hít hửi (thậm chí “tè
bậy”), phải chấp nhận làm chỗ đậu cho những chú chim bồ câu (và chịu vài
cú mổ của chúng)… Đó là một phần công việc!
Dù
là một công việc tự do, không có người kiểm soát, nhưng những nghệ sĩ
trình diễn trên đường phố như Paul vẫn luôn phải tuân thủ những tiêu chí
nghiêm ngặt đặt ra trong nghề, có như vậy, họ mới được người xem nhìn
nhận như những người biểu diễn chuyên nghiệp, nhận được sự chú ý, tán
thưởng và “thù lao” từ đám đông.
Paul
Edmeades đang trình diễn trên đường phố London, Anh. Nhờ vào một cấu
trúc bằng thép được giấu khéo léo bên trong bộ đồ, Paul có thể ngồi nghỉ
ngơi mà vẫn trông như thể đang thách thức những bài toán về trọng lực.
Công
việc của Paul, nếu nói một cách hoa mỹ - là nghệ sĩ biểu diễn trên
đường phố. Hàng ngày, Paul phải tiếp xúc với đủ hạng người và vì vậy,
anh cũng buộc phải chấp nhận nhiều cung cách ứng xử khác nhau, có khi
anh còn bị gây sự và bị đánh vô cớ.
Trở
thành những “pho tượng sống” nghĩa là bạn phải đứng yên tuyệt đối ở nơi
công cộng, thở thật khẽ và hầu như không có dấu hiệu nào của sự sống,
càng giống một bức tượng vô tri càng tốt. Đôi khi, bạn còn phải cố gắng
tảng lờ những khán giả khó ưa. Bên cạnh những “pho tượng sống” này luôn
là một chiếc lon để xin tiền khách qua đường.
Một “pho tượng sống” khác trên đường phố.
Paul
cũng như những người “đồng nghiệp” của mình luôn có những ngón nghề
riêng để gây ấn tượng với khách qua đường, chẳng hạn như biết cách giả
tiếng động vật, đôi khi, họ cũng chuyển tư thế để “giãn gân” nhưng điều
này chỉ được phép tiến hành trong tíc tắc.
Paul
đã làm “pho tượng sống” suốt 16 năm nay. Anh là một trong hàng ngàn
“pho tượng sống” xuất hiện rải rác trên khắp nước Anh. “Đứng yên không
đơn giản như bạn nghĩ. Một người giàu kinh nghiệm làm tượng sống cùng
lắm cũng chỉ có thể đứng yên trong khoảng một tiếng rưỡi”, Paul chia
sẻ.
Những
người hành nghề làm “tượng sống” chuyên nghiệp không thích những người
“đồng nghiệp’ đeo mặt nạ như thế này, bởi như vậy bị cho là cách làm
nghề quá dễ dãi.
Để có được những vị trí tốt nhất, họ phải cạnh tranh nhau từ lúc 1h sáng.
Để
có thể làm một “pho tượng sống” chuyên nghiệp đòi hỏi phải có sự tập
trung, tận tâm với công việc và hàng ngàn tiếng đồng hồ hành nghề. Ngoài
ra, bất cứ ai trong nghề cũng đều hiểu rằng họ phải rèn luyện thể chất
thật tốt để có thể chống chọi với mọi loại hình thời tiết và nhất là để
bù lại những giờ hành xác khi đứng yên một chỗ.
Nghề
làm “tượng sống” cũng phải chấp nhận những “bệnh nghề nghiệp”. Phần lớn
những người đã làm nghề lâu năm đều có vấn đề về tuần hoàn, tim mạch vì
họ đã đứng yên suốt nhiều tiếng đồng hồ trong ngày và kéo dài trong
suốt nhiều năm.
Một
điều tuyệt đối tránh đối với những “pho tượng sống”, đó là làm khách
qua đường hoảng sợ, đặc biệt là đối với trẻ em. Không một “pho tượng”
nào muốn thấy trẻ em đứng khóc ở nơi “kiếm cơm” của mình.
“Nghề
này đòi hỏi rất nhiều kỷ luật. Người mới luôn xuất hiện mỗi ngày và tự
tin rằng họ có thể làm tốt, nhưng rồi họ sẽ hiểu mọi thứ không dễ dàng
chút nào. Thực tế, đây là một trong những lựa chọn nghề nghiệp vất vả
nhất”, Paul cho biết.