Thursday, July 16, 2015

ĐÀN BÀ ( Nguyễn Thị Thanh Dương )




ĐÀN BÀ


Tôi đi chợ về với nét mặt xơ xác chồng tôi nhận ra ngay:
-         Em trúng gío hay sao mà thần sắc bơ vơ thế?
Tôi bực mình gắt:
-         Anh trù ẻo em đấy à? Anh muốn em trúng gío chết bất đắc kỳ tử để anh lấy vợ khác hả?
Anh ta luống cuống chống đỡ:
-         Không đời nào thế. Anh chỉ muốn lo cho em thôi mà. Hay người ta tính lộn tiền của em? Hay em để quên món gì ở chợ như mọi khi để anh sẽ chạy ra giải quyết ngay bây giờ?
-         Hôm nay những chuyện ấy không xảy ra, vấn đề là em tình cờ gặp lại một cô bạn cũ làm chung hãng trước kia.
Anh ta reo lên:
-         Thế thì em phải vui lên chứ, cuộc sống bận bịu này không hẹn mà gặp một người bạn cũ là may mắn đấy. Ai vậy em?
-         Kim Chi. Tôi đáp cộc lốc.
Anh ta lại reo lên:
-         A, cái cô Kim Chi xinh đẹp có cái răng khểnh dễ thương mà ngày xưa hay đến nhà mình chơi ấy hả?
Tôi hậm hực nhìn chồng bằng ánh mắt tóe lửa. Câu nói này đủ để cho tôi làm đơn li dị nếu muốn. Gía tôi có bị tai nạn, bị thương phải đi cấp cứu cũng còn đỡ đau hơn khi nghe chồng tôi nhiệt tình khen một người đàn bà khác xinh đẹp trước mặt mình, mà lại là người đàn bà nguyên nhân làm tôi kém vui ngày hôm nay.
Ngày xưa Kim Chi hay đến nhà tôi chẳng phải để chơi hay thân tình gì, nó chỉ muốn xem xét cách sống và nhà cửa tôi ra sao thôi.
Khi tôi ở chợ, đang lúi húi trong đám đông để lựa mua trái vải tươi gía on sale chỉ có $1.99 một pound. Tôi đã kinh nghiệm rồi thấy cái gì rẻ là mua ngay, không ai biết trước ngày mai, chuyện “bể dâu” đổi thay là thường tình, chân lý này áp dụng cho chợ này không sai tí nào, gía cả của chợ luôn “bất bình thường”. Chiều thứ Sáu một thùng xoài gía $4.99, tưởng là rẻ tôi bưng về 3 thùng, ngày mai thứ Bảy cô em chồng đi chợ về khoe một thùng xòai y chang chỉ có $3.99. Thế là tôi bị “lỗ” mất 3 đồng chỉ vì lanh chanh mua sớm.
Một cú hích vai làm tôi giật mình quay lại, thoát ra khỏi đống trái vải trước mặt, để ngỡ ngàng khi nhìn ra cô bạn cũ làm cùng hãng với tôi trước kia, tôi ngỡ ngàng vì xa nhau mấy năm mà trông nó trẻ đẹp hơn trước, sang trọng hơn trước.
Kim Chi nói:
-         Không ngờ gặp bà ở đây.
Rồi nó nhìn tôi từ đầu đến chân:
-         Trông bà vẫn thế không có thay đổi gì cả.
Tôi cay cú nghĩ thầm “ý nó nói mình vẫn xấu như xưa đấy”. Còn nó càng ngày càng đẹp ra, có tiền có khác vì tôi đã nghe vợ chồng nó đang làm chủ hai tiệm nail, kiếm bộn bạc.
Tôi ráng nở một nụ cười:
-         Kim Chi vẫn …dễ thương ghê ( tôi tránh dùng chữ “đẹp” dù điều đó tôi không thể chối cãi được)
Nó vừa khiêm nhường vừa khoe:
-         Mình lo làm ăn qúa đâu có thì giờ để ý đến nhan sắc, trông coi hai tiệm nail, quản lý mười mấy người thợ mệt muốn chết. Có tiền nhiều cũng cực nhiều. Hôm nay sẵn đi công chuyện ghé vào chợ cho…vui, chứ vợ chồng mình từ giờ trở đi coi như suốt đời ăn cơm tiệm, thời gian đâu mà chợ búa với nấu nướng? Còn bà vẫn làm ở cái hãng cũ cà tàng ấy hả?
Nó “sâu sắc” thật, chia ra hai cảnh đời khác biệt, nó thì nhiều tiền lắm bạc, đang làm chủ có một đống nhân viên trong tay, còn tôi thì vẫn đi làm hãng xưởng, đồng lương ba cọc ba đồng, có nghĩa là nghèo suốt đời, không có cơ may nào mà ngóc đầu lên nổi !!
Tôi hững hờ :
-         Ừ, mình không có gì thay đổi cả.
Kim Chi nhìn tôi đầy vẻ “xót thương”:
-         Hay bà nghỉ hãng đi làm nail đi? Về làm tiệm mình bảo đảm bao lương bà từ 700 đến 800 một tuần tùy theo tay nghề, không kể tiền tip.
-         Cám ơn Kim Chi, mình làm ở đây lâu năm quen rồi
-         Từ ngày mình đi làm nail hai đứa mình ở hai thành phố, chỉ cách nhau hơn 1 giờ lái xe mà ít có dịp gặp nhau. Mình mới xây một ngôi nhà sơ sơ nửa triệu, hàng xóm của mình toàn là dân Mỹ trắng trung lưu bác sĩ, kỹ sư không à…
Kim Chi móc bóp lấy ra một business card đưa cho tôi:
-         Đây là số phone của mình, bữa nào rảnh bà đến nhà mình chơi nhé? Mà phải gọi trước… lấy hẹn nhé, mình bận lắm, mình sẽ xắp xếp thời gian ở nhà đón bà. Thôi, mình đi mua đồ, có dịp sẽ nói chuyện sau.
Sao mà nó chảnh đến thế, mời bạn đến nhà chơi mà bắt gọi trước lấy hẹn y như khách lấy hẹn đến tiệm của nó làm móng tay vậy. Tôi đứng lặng người khi Kim Chi đi khỏi, $1.99 một pound trái vải tươi không làm tôi hớn hở nữa, sự xuất hiện của Kim Chi đã làm tôi mất hứng, tôi vốn không ưa những người đàn bà…đẹp hơn tôi, giàu hơn tôi và chảnh hơn tôi.
Tôi nhìn theo Kim Chi, đi giữa chợ một bên là hàng cá, tôm, thịt, một bên là dãy hàng nước tương, chao, nước mắm, xì dầu đủ loại, và kẻ qua người lại nhốn nháo như ong vỡ tổ mà nó đi như người mẫu đang biểu diễn trên sàn catwalk, bàn chân nọ đặt trước bàn chân kia, để tạo dáng đi yểu điệu, cho thân mình mềm mại uyển chuyển, làm tôi ngứa cả mắt.
Tôi bĩu môi lẩm bẩm một mình:
-         Cái nhan sắc ấy thế nào chẳng nhờ vào thẩm mỹ viện ! còn tiền bạc trên cõi đời này chỉ là phù du, có nhiều tiền càng phù phiếm xa hoa, càng hư hỏng con người chứ…ích lợi gì? Căn nhà nửa triệu ở Texas chỉ bằng căn nhà cũ rích tồi tàn ở Calif. chứ hơn ai.
Đi chợ xong, ra tới bãi đậu xe tôi vẫn chưa hết tức, chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh xinh đẹp tươi trẻ của Kim Chi, thì nó lại lù lù xuất hiện một lần nữa. Tại sao trong đời tôi lại có hai lần…xui cùng một lúc đến thế!
Ác ghê, xe nó đậu cạnh xe tôi, hai cái xe cũng khác biệt như hai người chủ, cái xe Toyata của tôi đời…nào tôi cũng không nhớ nổi, nằm cạnh cái xe Honda Acura đời mới bóng lộn của Kim Chi.
Tôi thấy Kim Chi đang lúi húi xếp đồ vào trunk xe, bây giờ tôi càng nhìn nó kỹ hơn, toàn bộ hơn, nó diện cái quần lưng lửng qua đầu gối một tí, vải hoa màu xanh màu đỏ làm nổi bật cái áo đen hai dây kiểu thời trang ôm gọn thân hình thon thả, trông nó trẻ trung, nhí nhảnh và tươi mát giữa mùa hè nóng bức. Nó biết tôi không thể nào không nhìn nó nên càng cố tình xếp đồ thật chậm, thật lâu, điệu bộ và đỏm dáng như một nàng qúy tộc. Có lẽ nó đã quên cái thời còn ở apartment, đồ đạc trong nhà toàn là đồ cũ hay đi lượm ngoài đường, hai vợ chồng và một đứa con chỉ có một phòng ngủ, trông nó lôi thôi, nhếch nhác thế nào!
Ngay giây phút này đầu tôi lóe ra một kế hoạch tập thể dục để giảm cân, để sẽ có một thân hình đẹp…hơn nó. Hai đứa bằng tuổi nhau, cùng nghèo mạt rệp như nhau mà sao tôi gìa hơn nó, xấu hơn nó? Và bây giờ nó đổi đời, giàu hơn tôi? Thật là bất công.
Dù tôi cứ suốt đời cho rằng tiền bạc là phù du, nhưng cũng chính giây phút này tôi thừa hiểu rằng những đứa nhiều tiền lắm bạc vẫn sướng, tha hồ mua sắm quần áo và mọi thứ trên cõi đời, tha hồ vào thẩm mỹ viện mà tu bổ nhan sắc. Thế nên chúng nó càng trẻ ra, càng đẹp ra. Còn tôi, mỗi lần đi chợ phải tính toán từng đồng một và như ngày hôm nay hí hửng với gía trái vải tươi onsale rẻ hơn bình thường chỉ có mấy chục xu một pound.
Tôi và Kim Chi lại chào chia tay nhau lần nữa. Chắc Kim Chi đang nghĩ thầm cả cái xe của tôi cũng vẫn thế, mấy năm nay từ ngày nó chia tay tôi đến giờ vẫn không hề thay đổi, ngoài cái việc cũ kỹ thêm, tàn tạ thêm.
Thật là một cuộc gặp gỡ bất ngờ và cay đắng!
Chồng tôi phụ xếp đồ vào tủ lạnh. Anh ta nhấc bịch trái vải lên ngắm nghía, nói một câu chắc nịch như đinh đóng vào cột:
-         Hôm nay trái vải onsale đấy !
-         Ủa, sao anh biết? Tôi lơ đãng và ngạc nhiên hỏi.
-         Khi nào em mua món gì nhiều là món ấy đang onsale. Tuần trước em khuân về một lúc 3 thùng xoài, trời mùa hè xoài mau chín, ngày nào anh cũng phải hối hả ăn xoài cho kịp với tốc độ chín của nó, cho nên cứ nhìn xoài là anh hoa cả mắt, và tối ngủ anh còn…ác mộng, thấy những trái xoài chín vàng…hiện về lửng lơ ở đầu giường.
-         Anh đừng có nói là anh sẽ nằm ác mộng thấy những trái vải hiện về nhé, vì hôm nay em mua 10 pound trái vải đấy.
-         Bất qúa coi như anh ăn trái vải…trừ cơm.
Tôi nghi ngờ:
-         Anh ngụ ý chê em nấu cơm dở phải không? Anh đừng “cay đắng” thế, những người vợ nấu ăn ngon chỉ…hại chồng thôi anh ạ, hết bày ra món này tới món kia, chồng con tha hồ ăn thỏa thích, rồi béo phì, rồi tiểu đường, cao máu, cholesterol. Anh có muốn thế không? Có muốn chết sớm không?
-         Em lúc nào cũng đa nghi, suy nghĩ “negative” cho người khác. Thế em và Kim Chi có chuyện gì mà em không được vui?
Tôi nhún vai:
-         Cuộc đời là gỉa dối !
-         Tại sao em lại triết lý thế sau một buổi chiều đi chợ?
-         Kim Chi đấy, nó gặp em làm bộ vồn vã hỏi thăm nhưng chỉ để khoe khoang về mình. Đi chợ gì mà ăn diện như đi thi hoa hậu.
-         Đàn bà mà em, ai chẳng thích ăn diện, ai có tiền mà chẳng thích khoe khoang!
-         Nhưng em tức lắm, nó nhìn em bằng ánh mắt tội nghiệp, làm em chịu không nổi.
Tôi kể lại chuyện gặp Kim Chi ở chợ cho chồng nghe, và hậm hực kết luận:
-         Một ngày nào đó em sẽ trả thù!
-         Trời ơi, em định làm gì?. Anh van em hãy suy nghĩ lại..
-         Sao anh hoảng hốt đến thế? Em có định giết nó đâu. Một ngày nào đó em sẽ sửa sang nhan sắc, ăn diện thật đẹp, thật thời trang, và đi xe đời thật mới để đến nhà  thăm nó cho nó bất ngờ và cay đắng giống như em chiều nay. Đó là cách trả thù của em.
-         Nhưng tiền ở đâu ra cho em đi thẩm mỹ viện, sắm quần áo và mua xe đời mới? Ant ta hồi hộp nhìn tôi và chờ đợi.
Tôi thở dài:
-         Chính em cũng đang tự hỏi câu đó và chưa có câu trả lời.
Chồng tôi đến bên tôi và ôm vai tôi, dỗ dành:
-         Em ơi, hãy tập bao dung đi, nếu em còn tức giận, còn ghanh ghét là còn “tham sân si” đấy. Ở đời, người nọ hơn người kia là thường, mình hãy sống cho mình, hạnh phúc với những gì mình đang có. Đó là vẻ đẹp và sự giàu có trong tâm hồn, thật bền vững và vô gía đó cưng. Cũng như…
Anh ta chợt ngưng bặt, tôi phải giục giã:
-         Anh cứ thoải mái nói tiếp đi.
-         Em cho phép đấy nhé. Cũng như…anh lấy phải cô vợ đanh đá, chanh chua, mà còn nấu ăn dở ẹc nhưng anh vẫn sung sướng được chung sống với cô ta cho đến hết đời.
Tôi vùng vằng:
-         Anh bảo em tha thứ cho Kim Chi là bênh vực nó, một người chồng yêu vợ là phải…về phe vợ trong bất cứ hoàn cảnh nào chứ?
-         Anh kể cho em nghe một bài anh đã đọc trên báo. Lâu ngày gặp nhau thì hai người đàn ông vồn vã nhau hỏi thăm nhau về sức khỏe, công việc, còn hai người đàn bà thì…trước hết nhìn nhau xem nó có đẹp hơn mình không? Có giàu sang  hơn mình không? Nếu nó hơn thì ghét nó, nếu nó thua kém mình thì sung sướng và thương hại nó. Đó chính là Kim Chi và em trong buổi gặp gỡ chiều nay, nói tóm lại đàn bà là thế cả.
Thấy chồng nói đúng tim đen của mình tôi quay mặt đi dấu nụ cười cho đỡ…quê. Chồng tôi trở về thực tế:
-         Thôi bây giờ em nấu gì để ăn đi chứ?
-         OK em sẽ nấu bún riêu. Tôi đáp ngay không cần suy nghĩ.
Anh ta ngạc nhiên:
-         Tại sao hôm qua nấu bún riêu rồi, hôm nay lại ăn bún riêu?
-         Thế anh không đoán ra à? Tại vì… cà chua onsale, một đồng 2 pound em mua từ tuần trước. Em phải ráo riết nấu bún riêu để xài cho hết một đống cà chua đang đua nhau chín đỏ trong tủ lạnh đó.
Anh ta biết điều:
-         Ừ nhỉ, thế mà anh quên mất. Ăn bún riêu xong vợ chồng mình sẽ ăn trái vải tráng miệng phải không em? mỗi ngày mỗi ăn  để cho hết đống trái vải em mới mua về đó.
Hai vợ chồng tôi nhìn nhau như nhìn thấu tim gan nhau. Có lẽ chúng tôi là cặp vợ chồng ăn ý nhất trên cõi đời này. Tôi sung sướng ra điều kiện:
-         Nếu anh còn yêu em say đắm như nãy anh đã nói thì hãy chiều em…
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt ướt át, tình tứ rồi ngọt ngào nói:
-         Lúc nào anh cũng sẵn sàng chiều em, yêu em say đắm như thuở ban đầu. Anh sẽ hôn em, ôm em trong vòng tay, anh sẽ…Vậy em muốn gì hả cưng?
-         Ngày mai chúng mình lại…ăn bún riêu lần nữa, để thanh toán nốt chỗ cà chua chín mùi trong tủ lạnh, anh nhé.

                          Nguyễn Thị Thanh Dương