Monday, September 22, 2014

NHƯNG RỒI PHẢI NHỚ ... ( Thầy Nguyễn Tư Thiếp )




NHƯNG RỒI PHẢI NHỚ ...



*“Lòng thì vẫn hẹn cơn đau nguôi-ngoai,
Nhưng sao nỗi nhớ mỗi ngày, mi đầy ?”
 (Trầm Tử Thiêng)

Tôi là loài thú bị tên độc,
nhiều lần…

Xin em,
đừng bao giờ,
làm cho tôi sợ hãi thêm …

Như sợ mũi tên độc ngày xưa,
đã gãy trong trái tim tôi  -  nhức nhối!

Từng đêm về,
tôi nghe những râm-ran đau mòn,
như có chỗ không đành,
xui tôi phải nhớ tôi… không dứt?

Nên,
tôi vỗ-về tôi miên-man …
để quên đi quá-khứ,
dù tôi cũng tự biết,
tôi đang phủ-dụ tôi - đó thôi,

Như loài thú hoang,
tự liếm vết thương mình,
để tìm chút an-ủi phù-vân,
thực ra,
chỉ là  những kỷ-niệm chẳng ra gì!
rất muốn quên đi,
nhưng rồi  -  cuối cùng phải nhớ …

                              *Nguyễn-Tư


*"Những giọt nắng xanh" ảnh Nguyễn Tư