THƠ
Bồng bềnh tựa sóng nhẹ lăn tăn
Thấp thoáng đầu non gợn ánh trăng.
Nhả máu sôi lòng, cô yến đỏ
Nghiền dâu chặt dạ, chị tằm xanh.
Nâng niu chữ nghĩa không cầu lợi
Chắt lọc ngôn từ chẳng hám danh
Chỉ sợ người đời khe khắt quá
Hồn thơ thấp thỏm mộng tàn canh.
Phan Hòa
RƯỢU
Một chén hư vô rót thật đầy
Ru hồn ẩn sĩ tận ngàn mây,
Nâng ly thế sự, lòng tê tái
Cụng chén giang hồ, dạ quắt quay.
Rượu đắng, ta cười như vỡ mật
Men sầu, bạn khóc tựa nằm gai.
Ân tình, hãy rót cùng ta với
Để lúc đêm về có kẻ say!
Một chén hư vô rót thật đầy
Ru hồn ẩn sĩ tận ngàn mây,
Nâng ly thế sự, lòng tê tái
Cụng chén giang hồ, dạ quắt quay.
Rượu đắng, ta cười như vỡ mật
Men sầu, bạn khóc tựa nằm gai.
Ân tình, hãy rót cùng ta với
Để lúc đêm về có kẻ say!
Phan Hòa
EM
Là gió, là mây... của đất trời
Một vì sao lạc xuống trần chơi,
Môi Xuân mộng thắm hoa đào nở
Mắt Hạ vương màu xác phượng rơi.
Nắng rải Thu về xanh biếc biếc
Mưa giăng Đông lại trắng ngời ngời,
Trần gian phàm tục thơ và rượu
Hạ giới - xin đừng... Tiên nữ ơi!...
Là gió, là mây... của đất trời
Một vì sao lạc xuống trần chơi,
Môi Xuân mộng thắm hoa đào nở
Mắt Hạ vương màu xác phượng rơi.
Nắng rải Thu về xanh biếc biếc
Mưa giăng Đông lại trắng ngời ngời,
Trần gian phàm tục thơ và rượu
Hạ giới - xin đừng... Tiên nữ ơi!...
Phan Hoà