VẨN VƠ TÓC NGẮN
Vơ vẩn..ngày em còn kẹp tóc
Vẫn thường nhặt lá rụng ngoài sân
Lá khô đã chết tàn rất mục trong
Mực tím nhuộm màu xác lá rụng
Vơ vẩn..mổi chiều ngồi bím tóc
Có người thơ thẩn đứng bên song
Màu tím vẫn màu em thương nhất
Sợ chi ?..nên lại thắt nơ hồng
Vơ vẩn...hay đùa dưới mưa rơi
Chợt nghe giọt rớt xuống...bồi hồi
Em không thèm nửa ..nơ trên tóc
Cho tóc buông dài mộng xa xôi
Vơ vẩn...từ khi em gặp chàng
Đêm về tóc ướp cánh Ngọc Lan
Thời nay con gái theo "mốt" ngắn
Không dám nhà quê chỉ cắt ngang
Vơ vẩn..đùa hoa nắng sân trường
Cái ngày..tình đã phải lòng thương
Người ta chỉ nói: " sao tóc ngắn"
Lửng lơ..đêm nhớ..lạ vô thường...
Rồi vẩn..rồi vơ..tóc đã già
Giử dài mấy lọn tóc xưa xa
Vẩn vơ chỉ tại là tóc ngắn...
Mà quấn đời nhau..mái tuyết pha!
Hương Chiều ( Tạ Ngọc Mai )