Mưa rơi
Xé nát lòng ta giọt giọt rơi!
Chút bâng khuâng gợi nỗi xa người.
Đêm mưa kỷ niệm trời xưa ấy,
Ngày ấm vòng tay bước đoạn đời.
Lẻ bóng đường khuya chân lỡ bước,
Một mình ngõ lạnh dạ chơi vơi.
Mơ màng những lúc mình ta gặp,
Dõi mắt xa xăm nước trắng trời.
Đừng có bao giờ nói biệt ly,
Khi lòng còn chứa chất điều gì,
Giữa đường vất vả đừng thôi cuộc,
Trót gánh gian nan vẫn cứ đi,
Đừng nhớ làm chi tình phụ bạc,
Chẳng quên nhanh được thuở hàn vi
Chân thành sống thật không tư lợi,
Hết mực yêu thương hãy nghĩ suy.
Mãi vẫn chờ
Năm tháng hẹn nhau mãi vẫn chờ,
Phút giây mong đợi thực như mơ.
Khó mà kiếm được người trong mộng,
Đâu dễ tìm ngay bạn thích thơ.
Kiểm lại lòng mình trong chốc lát,
Đong đầy một dạ mấy ngày giờ.
Xa xôi vạn dặm không ngăn cách,
Gần gũi bên nhau chẳng bến bờ.
Thao thức
Thao thức đêm thâu tựa ngắm trăng,
Rải vườn khuya bạc ánh cung hằng.
Đêm dài thức giấc, thêm sâu thẳm,
Số kiếp buồn vui, sắp chẳng bằng!
Nỗi khổ thiên gian đời vẫn vậy,
Tình sầu thế thái giá như băng.
Trăm lần ngang trái nào ai biết,
Ngàn bận trớ trêu số vậy chăng?
TMT