Người, cạn cùng ta ly rượu cay
Hớp thôi, cũng đủ quắt cơn say
Ta góp mây chiều bay lãng đãng
Giữ hoàng hôn tím ở lại đây
Rượu chẳng ấm lòng người đơn lẻ
Nhưng cũng cạn ly, dẫu chẳng mời
Rượu hết, cạn ly, hoài cứ uống...
Uống say, quên hết đắng cay đời!
Ta phà hơi rượu viết lời thơ
Thổi xuống nhân gian, gió mịt mờ
Thơ ta bàng bạc trong hơi rượu
Say hết tha nhân vốn hững hờ
Phan Trường Ân