Hình như
xuân đã trở lại
Cả
tuần nay, tâm hồn tôi giao đông vì quá khứ chợt trở về trong tâm trí của tôi. Từ
khi tôi tình cờ găp anh của nhỏ Yến, cô
bạn hoc chung Đại Học Cần Thơ vào những năm
79. Sau đó Yến, Lợi v à Hằng đã ngạc
nhiên khi nhận đươc cú phôn của người bạn đã đột ngột biến mất hơn
25 năm nay, sau ngày các bạn được mời dự đám cưới bất ngờ và hy hưũ của
tôi.
Biết
bao nhiêu nước mắt đã chảy trong cuộc nói chuyện giửa chúng tôi, người bạn tưỏng
đã lên nưóc thiên đàng hơn 2 thập niên qua
tự dưng gọi điện thoại về . Càng xúc động hơn khi nhận cú phôn của Nguyệt Nga từ
Vĩnh Long gọi cho tôi, xuyên qua đại dương bạn đã gọi với nổi mừng vui khi biết
tin tôi vẫn còn sống, các bạn tôi ơi! bút mực nào tả hết nổi xúc động của tôi
đây.
Tôi
được biêt sự thương mến của các bạn dành cho tôi, trong những lần họp lớp sau
khi tốt nghiệp đều nhắc đến tôi làm cho tôi quá cảm động. Tôi muốn chấp cánh
bay về ngay để găp lại các bạn thân yêu.
Những
năm ở Đại Học Cần Thơ niềm vui của tôi là các bạn, nhứt là Lợi lần nào về quê
lên đều mang bười Năm Roi cho tôi.
Những ngày ở Đại Học kỹ niệm mổi
tuần đi hốt phân heo nuôi bầy cá trám cho phân khoa Thủy Sản của nhóm chúng tôi
như còn đâu đó. Dĩ vãng hiện lên trước mắt tôi, những kỷ niêm vui cũng như buồn
mà tôi đã cố chôn cất trong lòng hiện lên trong trí tôi như môt cuốn phim quay
chậm.
Những
ngày cận tết với cái không khí chuẩn bi đón xuân ở nơi xứ người đã làm tôi nhớ
lại mùa xuân cuối cùng và những ngày tết ở Việt Nam khi còn thơ ấu với tuổi học trò.
Cái
tết cuối cùng ở Việt Nam bên mẹ và cũng là cái tết cuối cùng tuối học trò của tôi ở Việt Nam với các bạn.
Trong
trí nhớ về thờí thơ ấu với quê nội hiền hòa và con sông êm đềm chảy ngang thôn
làng có lủy tre xanh. Sóc Miên với tiếng gà cục tác buổi trưa hè, quê nội tôi
đó quận lỵ Lich Hội Thượng của tỉnh Sóc Trăng cò bay thẳng cánh với đa số nguời Hoa và người Miên sống bằng nghề
nông. Với bãi biển Mỏ Ó mà trước 1975, tôi có lần theo đoàn Du Ca của trường
Hoàng Diệu cắm trại nấu cơm trên cát ăn với dưa mắm dưới mưa mà vẫn ngon.
Trong
tiềm thức tôi có những kỷ niệm thật khó quên, với ngôi nhà to lớn của ba má ở quận
lỵ nầy với những đồ vật xưa cẩn đầy ốc xà
cừ mà hồi đó tôi đã bỏ ra hằng giờ ngồi nhìn ngắm. Ở ngôi nhà nầy mổi năm vào ngày 27 tháng 12 âm
lịch là ngày giổ của ông nội và cũng là dịp cho đại gia đình bên nội tôi quay
quần lại với nhau. Không khí vui hơn ngày tết và từ khi ba tôi đột ngột ra đi sau
1975 thì đã không còn cảnh đó nữa. Cho đến bây giờ mổi năm đến ngày 27 tháng 12
âm lịch là lòng tôi lại lâng lâng xúc động
vì muốn tìm về một chút kỹ niệm còn xót lại.
Bao
nhiêu biến cố xảy ra, tôi đã phải ra đi xa rời người mẹ thân yêu trong những
ngày đầu xuân khi xác pháo còn vưong vải thềm nhà. Má tôi với tay lấy vội trái
cây trên bàn thờ dúi vào tay tôi mà không nói gì hết. Ánh mắt má u buồn như muốn
nói: con ơi! đừng đi..Như má từng nói: cho con đi như lấy dao cắt ruôt má.
Nhưng má hiểu hoàn cảnh đã đẩy tôi vào con đường không còn sự lựa chọn.
Hôm
nay ngày 27 tết, tôi nhớ quá cái không khí rộn rịp của ngày xưa khi đại gia
đình bên nội tụ tập. Kỷ niệm tối 30 tết năm nào tôi và đứa em út thức canh nồi
bánh tét cho má, năm đó vì sợ ma hai đứa đã không dám ra ngoài sân nhúng bánh vào lu nước như má đã dặn và bánh đã bị hư sớm hơn mọi năm. Má đã thắc mác không
biết tại sao.
Em
tôi bây giờ đang ở New Zealand không biết em còn nhớ kỹ niệm xưa đó không
nhỉ? Còn tôi thì lòng đang thổn thức vì trong tôi mãi mãi sẻ không bao giờ có
đươc mùa xuân. Vì bây giờ xuân ở nơi đây tôi không thuộc về mà mùa xuân ở quê
hương thì sao mà xa lạ quá., bao nhiêu lần tôi trở về đễ tìm lại mùa xuân trên
quê hương nhưng mà tôi chẳng bao giờ có được vì má đã ra đi rồi.
Hôm
nay đây hình như trong tôi có một nụ mai vàng đang lú ra chồi mới, vì trong tôi
các bạn đã trở về, vì trong tôi có một vệt nắng mai đang chiếu xuống. Bởi vì
tôi biết đựơc tôi còn có các bạn thân yêu.
Họp mặt sau 27 năm (2007)
27
tết Đinh Hơị 2007
Trịnh
Ngọc Thủy