Tháng Năm tại Hoa kỳ, khi những cây Jacaranda bâng khuâng tím ngát mầu hoa tím là người ta lại nhớ Mẹ vì ngày Mother’s Day là khoảng giữa tháng này. Có lẽ ngày lễ Mẹ đã có từ lâu. Mỗi dân tộc chọn một ngày, cách thưóc khác nhau nhưng ý nghĩa chung là để tỏ lòng biết ơn đối với Mẹ.
Thật đáng yêu và cảm động, năm nay Bh nhận được một món quà rất sớm, cách đây trên dưới 10 ngày. Nói sao hết cho vừa với tình thương yêu trong sáng ấy…
Nói đến mẹ là nói đến sự hy sinh vô bờ bến. Nhất là trong lịc sử cận đại. Có khi Mẹ đã phải một tay nuôi tù trong trại tù gọi là "trại học tập cải tạo" khi người cộng sản Việt Nam nắm quyền hành: bố tù, chồng tù, con tù, rồi cả cháu tù nữa.
Trong chiến tranh Nam Bắc tương tàn, có những người mẹ đã phải một tay chôn hết ngần ấy thế hệ trong gia đình. Có những bà mẹ, có bao nhiêu đứa con thì sau chiến tranh không còn sót người nào!
Tháng Năm, ngày lễ Mẹ , hãy ngậm ngùi nhớ đến những bà mẹ ấy.
Nhà thơ Hồ Dzếnh trong một bài thơ ca ngợi người đàn bà Việt Nam, đã viết những bài thơ tha thiết như thế này:
Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi
Thế thì...có chữ nào, nạm bằng gì có thể làm cho những người chêt sống lại được không?
Mẹ của chúng ta
Đã có bao nhiêu thơ ca ca ngợi về người mẹ, từ ngàn xưa cho đến ngày nay và mãi mãi mai sau, viết về mẹ vẫn là vô cùng.
Cho dù ở đâu, bất cứ một xứ sở, xã hội nào, văn minh hay lạc hậu, người Mẹ cũng vẫn là thần tượng vĩ đại nhất của con người. Mẹ là người sáng tạo ra nhân loại, ban phát tình yêu, ân sủng cho con người.
Chúng ta hãy nghe một vài trích đoạn trong bài thơ Ngày Xưa Có Mẹ của Khuyết danh:
Khi con biết ăn
Mẹ là người mới cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Nếu có một vòng trái đất
Người mong con mòn mỏi vẫn không ai ngoài Mẹ
Mẹ!
Tiếng gọi Mẹ mà khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ, có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc …
Vâng, thưa các bạn,
Mẹ, có nghĩa là mãi mãi
Là không cho đi không đòi lại bao giờ
Mẹ bao giờ cũng nhận về mình những nỗi bất hạnh, sự đau khổ, điều oan nghiệt và bất công có khi do chính những người con của mẹ gây nên.
Thiên chức làm mẹ từ nghìn xưa là niềm tự hào cao cả, kiêu hãnh và vinh quang mà mẹ cảm thấy hạnh phúc.
Niềm sung sướng hạnh phúc nhất của mẹ phải chăng là cái khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của đứa con vừa chào đời, thấy gương mặt con với cái nhìn đầu tiên. Mẹ quên cả sự đau đớn thể xác chỉ còn biết đứa con yêu, một thiên thần bé bỏng…
Mẹ nuôi con không kể nhọc nhằn bao ngày tháng.
Mùa xuân đến với trần gian tươi đẹp nhưng mùa xuân mỗi lần đến với mẹ là mỗi lần tóc mẹ bạc, mắt mẹ lại nhạt phai…
Con lớn lên rồi rời xa tay mẹ
Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con
Khi vấp ngã con gọi “Mẹ ơi” rất khẽ
Đỡ con lên, mẹ hỏi “có đau không?”
Lòng mẹ ấm, lòng mẹ thơm, lòng mẹ là nơi an toàn nhất cho con trú ngụ. Bao nhiêu tiếng cười, nước mắt rơi mà vẫn không đầy, không vơi.
Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu nỗi âu lo mẹ chịu để con có niềm vui , mỗi lần ngồi bên mẹ , con như được ngồi trong vùng kỷ niệm , nguyên vẹn, yêu thương tràn đầy.
Con tập làm thơ từ năm lớp 9
Bởi tự bao giờ quen tiếng mẹ ru
Yêu tiếng quê hương ngọt ngào giọng mẹ
Với tiếng ru êm đềm : Gió mùa thu…
Và…thêm một bài thơ thật đẹp , mẹ dành cho con:
Nếu mẹ bỗng tan thành ánh trăng
Thì con ơi, con hãy là đồng lúa
Ánh trăng mơn man đồng lúa rì rào
Mẹ con mình cùng hát
Những bài ca không lời đẫm hương
Nếu mẹ bỗng biến thành đồng cỏ
Thì con ơi, con hãy là một con bê con
Đồng cỏ mẹ mênh mông tơ non
Cho con tha hồ ăn, tha hồ bay nhảy
Nếu mẹ bỗng chảy thành dòng sông
Thì con ơi, con hãy là ánh sáng
Bởi những dòng sông trong đêm buồn lắm
Mẹ sợ những con thuyền nằm ngủ không yên
Nếu mẹ bỗng hóa thành cánh buồm
Thì con ơi, con hãy là ngọn gió
Mẹ con mình đi khắp bốn phương
Thấm hết bao mặn mòi, ngọt mát của nhân gian
Nếu mẹ là..nếu… mẹ là…
Thôi mẹ ơi, mẹ đừng là gì nữa
Con muốn mẹ là Mẹ mãi thôi