Friday, May 11, 2012

CHỢT SỚM MAI THẤY MÌNH TRẺ LẠI


BAN BÈ

Tôi đọc quyển sách cháu Đào, con người bạn học, tặng trong đó có câu Cha mẹ là của cải, anh em là chỗ dựa, bạn thân là cả hai thứ đó. Thật khó cảm nhận chiều sâu câu ngạn ngữ Anh đó, nếu không kinh qua thực tế. Có hôm, mấy người bạn đồng môn từ Sài Gòn xuống Sóc Trăng, tìm tôi để có chân thổ địa nói chuyện. Bàn bia rượu cứ kéo dài, bao nhiêu chuyện bạn cũ trường xưa thầy cô thuở nọ được đem ra tâm sự, giải bày, bình luận…Nhất là chuyện bạn học với những kỷ niệm không phai. Tôi đem câu ngạn ngữ kia ra, được mấy đàn anh diễn nôm na ngay: Ngay bây giờ tụi tao không thể tìm ba má, tìm anh em để có niềm vui như nảy giờ, chỉ tìm mày mới có được. Niềm vui này quí hơn của cải nữa!…. Rồi anh ta phone kiếm thêm thằng bạn cũ nào con đâu đó trong phố cũ này để như là tăng thêm niềm vui hội ngộ, sau khi đã phone thăm các thầy dù đã gần nữa đêm.
    Mấy hôm trước, buổi sáng sớm cuối tuần, tôi có dịp nói chuyện với nứng Sâm, nhà văn tiền bối hơn tôi hơn con giáp. Mấy năm trước mới gặp, mới quen, nứng còn dè dặt, không khoái lắm không khí hơi ồn ào, sôi nổi của bọn bạn vợ tuổi khoảng tròn nữa trăm. Nay bỗng nhiên nứng có vui hơn, vui dần theo năm tháng quen biết. Nứng, với giọng phấn khởi buổi sáng, chắc vừa được vợ khen hay, nói là tui thấy bà xã tui vui vẻ thoải mái với bạn bè, tui cũng vui lây, thỉnh thoảng ké vài câu phụ hoạ trong buổi họp chợ trên mạng của vợ và bạn vợ. Tình cảm bạn bè đôi khi cũng tác động tốt tới người thân mình! Tôi mượn chuyện nứng Sâm để thêm nhận xét, dù còn chút khập khểnh.
   Dạo này blog do Hoàng Minh chủ xị được cập nhật khá về số lượng và tăng dần đều nếu tính từ khi ra mắt. Bất ngờ tôi lại có dịp đọc thơ bạn xa gởi, có dịp nói chuyện biết thêm, bạn đọc blog này không phải chỉ bạn chung một mái trường 68-75, còn là đồng môn lớp trên, lớp dưới, còn là người trong nhà, người thân của bạn 68-75, của các bạn đồng môn khóa khác. Hầu hết chúng ta đều có một thời áo trắng, với bao kỷ niệm thời cắp sách vẫn còn ẩn đâu đó trong trái tim quá nhiều ngăn, vách của mình. Blog với nội dung bình dị, xoay quanh tình bạn, tình thầy, tình yêu…nên đã đáp ứng bạn bè xa gần. Có người đọc bài trên blog xong tìm bạn bàn luận để có những tiếng cười thoải mái. Có người đọc lẳng lặng một mình nở nụ cười mĩm vui vẻ. Có người đọc xong, im lặng để nghe lòng mình đang tìm về ngày cũ. Cũng không thể không nói cũng có người đọc xong cho blog là …bao đồng. Nhìn trên mặt phải, số đông tất cả cảm xúc đều chảy về một đích. Đó là tình cảm bạn cũ, trường xưa. Là những kỷ niệm không nguôi suốt cả đời. Là cảm xúc liên tưởng chuyện bạn và mình… Tình bạn luôn chiếm một vị trí vô cùng to lớn trong cuộc đời mọi người. Nhất là khi mỗi ta bước qua tuổi 50, khi đường đời đã đi nữa, khi sự nghiệp, gia đình tạm ổn, khi ta bắt đầu có thời gian trống vắng, hồi ức về quá khứ về người thân, bạn bè có dịp trỗi dậy, đôi khi mạnh mẽ. Nhu cầu giao tiếp bạn bè lớn hơn trước đó. Chỗ này tôi mạnh miệng nhận xét. Bởi vì tôi cũng đọc trong quyển sách cháu Đào cho, có câu : Trên thế gian không có gì đẹp bằng tình bạn. Tình bạn làm cho con người vui sướng. Không có tình bạn thế gian như thiếu mặt trời.

BAO ĐỒNG
    Bao đồng tạm hiểu là tự nhận phần việc không hẳn thuộc phận sự mình. Trí Hiền tự nguyện nuôi gần hai chục trẻ mồ côi cơ nhở, tạo hơi ấm niềm tin cho các số phận không may. Hoàng Minh lo nặn ra blog để tạo niềm vui nho nhỏ tới bạn bè. Phạm Thu thường có list danh sách tên địa chỉ bạn bè luôn được cập nhật trong bóp để kịp thời cung ứng cho bạn bè nào có hỉ tín cần thông tin tới các bạn, được mau mắn. Ngọc Ánh dù chưa có việc làm, vẫn chắt chiu tiền và kêu gọi các bạn hùn tiền làm quỹ chung để có chi phí trang trãi thăm hỏi bạn học cùng thời khi nhà bạn có chuyện. Tôi hay mời các bạn xa xứ về thăm quê tới nhà ăn uống, mong tăng thêm mối dây liên kết tình cảm bạn trong và ngoài nước, để các bạn ấm lòng hơn, tự tin hơn khi bước chân về tới chốn cũ người xưa. Tôi cũng biết anh Hợp, khoá 1 HD, bị khiếm thị, đâu có việc làm, nhưng nghe nơi nào có học sinh hiếu học, hoàn cảnh quá khó khăn là anh ta tìm tới nơi, dò hỏi và báo tin tới những người thân mình có lòng nhân ái ra tay cứu giúp. Anh đã giúp rất nhiều người như vậy. Tất cả chuyện đó, vừa nói, đều là bao đồng. Nhìn rõ chiều sâu sự việc, sẽ thấy hầu hết chuyện bao đồng đều mang ý nghĩa hết sức tốt đẹp, tạo thêm niềm vui tới những người chung quanh, trong đó lượng chiếm vị trí rất lớn là bạn bè. Bao đồng nới kéo bạn bè lại. Bao đồng gắn bó bạn bè thêm thân thiết…Kẻ bao đồng vui lây, hòa quyện trong niềm vui chung đó.
    Nhìn rộng ra xã hội. Xã hội rất cần nhiều người bao đồng. Tình nguyện viên, Thiện nguyện viên, Thanh niên xung phong ..là những người có tính …bao đồng . Họ được xã hội, mọi người trân trọng, ngưỡng mộ. Những anh chàng lái xe ôm tích cực bắt cướp, những người thấy chuyện bất bình không tha… cũng tương tự vậy. Một xã hội càng có nhiều người bao đồng càng dễ phát triển.
    Tuy nhiên, chuyện gì cũng có mặt trái của nó. Don Kiote là chuyện bao đồng tiêu biểu bị cười nhạo. Hai trâu điên đang chém nhau, ai bao đồng nhảy vô can cũng được hiểu tương tự. Nhưng giữa hai mặt phải và trái, cân đong đo đếm, chắc chắn mặt phải trội hoàn toàn. Mặt tích cực của bao đồng không chỉ làm tốt thêm mọi chuyện quanh ta, còn tác động khiến người khác tham gia…bao đồng. Nói có sách mách có chứng. Blog Hoàng Minh ban đầu có bao bạn rãnh rỗi viết bài, khiến mấy bạn chủ biên phải tốn công tốn sức bày đủ trò, đủ thể loại mong tạo được sự hưởng ứng, để blog sống dai hơn, để tạo tiếng cười nhiều âm hưởng hơn. Hảy nhìn bài viết dong dài của Hồng Võ, sẽ biết chàng ta tốn bao nhiêu thời gian hồi tưởng. Hay đọc bài hồn nhiên của cây bút với bài đầu tay Trí Hiền, mới thầy cô chủ chùa này rất ham vui, máu bao đồng không chỉ dành riêng cho bọn trẻ. Tiếp theo Hoa Lang cũng thể hiện tinh thần đã chung vui, phải chia sẻ với mọi người bằng bài viết dù còn khiêm tốn nội dung. Chồng, vợ con các bạn đó nếu đọc bài người thân mình viết, chắc sẽ tán cho hai tiếng bao đồng! Rồi sau đó, vui lây.
    Cũng có người, do trái tính trái ý, không thích chuyện bao đồng. Chỉ thích được nhiều hơn. Suy nghĩ vậy không sòng phẳng. Ai cũng nghĩ như vậy, sao có blog này để đọc, dù chất lượng blog chỉ trung bình. Nhưng có còn hơn không. Ai cũng nghĩ vậy sao có câu danh ngôn: Hạnh phúc thật sự chỉ tìm thấy khi dâng hiến và phục vụ người khác.
    Hảy có cái nhìn đúng đắn, bao dung về hai chữ bao đồng, thiên về mặt tích cực. Hảy nhìn về phía trước, phạm vi hẹp, bao đồng kết nối bạn bè, người thân. Bao đồng để thêm vòng tay thân ái, thêm những niềm vui, dù to hay nhỏ xíu. Bao đồng góp phần khiến tình cảm bạn bè thêm thắm thiết. Tôi trân trọng ai có việc bao đồng. Cháu Đào còn nhỏ, chưa làm ra tiền dám tặng tôi cuốn sách nhỏ cũng coi như là một hành vi bao đồng nho nhỏ dễ thương, đáng hoan nghênh quá chớ. Vậy sao chúng ta, ai chưa nếm mùi, nên thử một lần cho biết cảm xúc niềm vui có được khi tạo niềm vui tới người khác? Như có thể viết bài cho blog này. Biết đâu trong mỗi chúng ta tiềm ẩn năng lực diễn đạt bằng chữ ta không biết chú ý khai thác đúng mức! Ai có suy nghĩ khác, nên thử một lần nhìn lại, đúng hơn về việc bao đồng. Việc dễ làm là tùy theo hoàn cảnh có thể giúp đỡ bạn cũ nào quá khó khăn. Biết đâu sẽ trở thành người bao đồng có tiếng!!! Niềm vui từ tình cảm bè bạn, niềm vui từ công việc bao đồng sẽ khiến sáng mai chợt thấy mình như trẻ lại, yêu đời hơn.
HQL