Chưa khi nào anh yêu chị, nhưng vẫn sống cùng chị đến cuối đời.
Từ lúc còn trẻ, anh đã sớm thành danh trong giới văn nghệ sĩ. Cha mẹ
anh dường như biết được rằng người nghệ sĩ tâm hồn phóng khoáng nên họ
đã cưới chị cho anh rất sớm. Chị không đẹp, chữ nghĩa cũng không nhiều,
tính tình lặng lẽ, cam chịu. Sống
với chị, nhiều lúc anh chán nản, nhưng ngại vì dư luận chê cười, anh
không nỡ hắt hủi chị mà lén lút ngoại tình. Những nụ hồng hàm tiếu, lời
nói dịu dàng, vòng tay ấm áp anh không dành cho chị mà nó trôi theo năm
tháng lơi lỏng của anh.
Anh làm gì bên ngoài chị biết rõ cả, biết rồi để đấy, chỉ mỗi ngày qua chị thầm lặng, ít lời hơn,
nhẫn nại thu vén việc nhà, chăm lo bố mẹ thay anh. Cuộc sống cứ trôi,
chị vẫn lặng lẽ, người ngoài trông vào ai cũng khen vợ chồng chị hạnh
phúc.
Thế rồi, không biết vì lý do gì mà anh không thể sáng tác được nữa.
Những buổi nhậu nhẹt thưa dần. Anh thấy mình vô dụng giữa đất này. Thế
là anh quyết định đưa cả nhà đến một nông trường xa xôi. Rồi anh đổ
bệnh, những cơn đau lưng vật vã vắt kiệt của anh từng giọt mồ hôi và sức
lực. Chị vẫn bên anh sớm tối chịu đựng để kéo dài sự sống cho anh. Mỗi
bận trở về nhà, anh nằm vật ra giường tưởng như không thể nhấc nổi mình
dậy nữa, chị còn ở trong bếp đang đỏ lửa bận rộn.
Chưa bao giờ chị hưởng trọn vẹn tình yêu chồng vợ với anh, nhưng anh lại
mang đến cho chị bao lo buồn. Anh vẫn không hề yêu chị, đôi khi ít
nhiều vẫn cố tình gây sự làm chị đau lòng thêm. Nông trường ở gần hồ,
thỉnh thoảng các gia đình được phần cá tươi để cải thiện, hoạ hoằn lắm
anh mới gắp vào bát của chị một đũa.
Chị gắp trở lại nói : " Em không ăn cá ". Lúc đầu anh ngỡ chị nhường chồng con nhưng sau này mới biết chị không hề biết ăn cá.
Thời gian trôi nhanh như người ta lật từng trang tiểu thuyết. Cuộc sống
dễ chịu thêm một chút, anh dần bình phục và trở về trên chiếc bàn viết
nhưng vẫn không thể như thời hoàng kim đã qua. Có điều kiện chăm lo bồi
dưỡng, mỗi bữa cơm hôm nào cũng có một món cá, chị chỉ gắp vài cọng rau,
tuyệt nhiên không bao giờ đụng đũa.
Chị vẫn không đẹp nhưng già một chút, trông có vẻ đằm thắm hơn. Anh thói nào vẫn tật ấy, trong giấc mơ lại có những bóng hồng.
Cha mẹ anh bảo, tính nó vậy
con đừng có chấp, chị cũng giả mù, giả câm. Cuộc sống lặp lại như xưa -
buồn tẻ, cam chịu. Con gái họ đã thành một thiếu nữ, bữa nó đi lấy
chồng, họ hàng chúc mừng anh chị :" Từ nay đến già, cô chú yên tâm mà
hưởng hạnh phúc nhàn hạ ". Nửa tháng sau ngày cưới con, chị đổ bệnh, bị
ung thư gan. . .
Mười mấy năm có gia đình nhưng anh xa lạ với tất cả. Anh không biết chỗ
nào là công tắc bóng đèn. Đồ dùng nhà bếp đấy, anh không dùng nổi thứ
gì. Mất chị, anh ngơ ngác như trẻ lên ba. Từ trước đến nay, anh vẫn cho
rằng mình là bầu trời của vợ. Bây giờ hoá ra lại chính là cô ấy. Đôi vai
gầy mảnh mai cam chịu, khoan dung tất cả những trò hư đốn của một con
ngựa bất kham. Chị cần được tẩm bổ, không ăn đồ béo, bác sĩ dặn chị ăn
nhiều cá. Anh xuống bếp, vất vả lắm mới làm chín con cá, bưng lên, chị
nhất định lắc đầu : " Em không ăn ".
Mọi người khuyên giải đến lúc anh phát cáu, chị mới miễn cưỡng nhắm mắt
nhắm mũi uống một bát canh. Vừa nuốt khỏi cổ thì lên cơn đau bụng quằn
quại, bò lê bò càng vật vã nôn thốc nôn tháo rồi lại lắc đầu liên tục
kêu : " Đắng quá. . . đắng quá. . . "
Từ sau hôm ấy, chị như người mất trí, suốt ngày lảm nhảm hai từ : " Đắng quá... đắng quá... "
Một tháng sau, chị qua đời. Trong khi lượm lại di vật của chị, anh bất
ngờ phát hiện ra rằng chị có thói quen ghi nhật ký, trong đó ghi rõ
những lần anh lén lút trốn chị đi gặp tình nhân.
Chị đã từng theo anh đến tận
chân nhà tình nhân nhưng chị lại không đủ dũng khí xô cửa xông vào như
bao người vợ vẫn làm, chị chỉ đứng chôn chân dưới lầu.
Nép vào căn bếp công cộng tối om, ở đó chị nhìn rõ một con cá ai nuôi
trong bình, đã bị cạn nước mà chết, miệng cá há ra tội nghiệp như đang
cầu khẩn : " Cho tôi thở đi ! Cho tôi thở đi ! "
Chị viết : " Anh chính là không khí của em, nhưng anh đã không cho em
được thở, em nghĩ, mình cũng sẽ có số phận như con cá kia ".
Anh đốt hết mọi thứ của chị, cả cuốn nhật ký, hình như anh mong manh
nghĩ rằng ở nơi xa ấy chị sẽ nhận lại nỗi bi thương, đau khổ, oán giận
chất chồng. Anh nhìn như chết vào làn khói bốc lên, rồi bất giác đưa hai
tay bịt chặt lấy mặt, anh khóc không thành tiếng, lần đầu tiên anh khóc
vì chị.
40 năm nay, anh là sinh mệnh tồn tại lúc mờ lúc tỏ bên chị. Trước mắt
anh hiện lên hình ảnh cái bàn viết, chiếc mâm. . . Nhưng anh đã quên
rằng, người đàn bà dù có xấu xí thế nào chăng nữa cũng lấp lánh một tâm
hồn nhân hậu đáng quý, một linh hồn không dễ chịu tổn thương.
Chị sống trong sự thờ ơ lãnh đạm của anh, sống như con cá sống trên cạn, chết dần chết mòn.
Anh là hơi thở của chị ư ? Tại sao anh không truyền cho chị để chị mãi
mãi phải xa anh. Khi chỉ còn lại một mình, anh mới nhận rõ một điều, thì
ra, chị mới là hơi thở cho anh, của anh.
Chỉ có điều, tình yêu của anh đã đến muộn, cuộc sống từ nay về sau của anh, liệu có như con cá trong bình ?
Lão Phu Tử
|