Thursday, April 26, 2012

Lần gặp mặt khó quên / blind date


Lần gặp mặt khó quên / blind date 

Ngày hôm nay California, nơi tôi ở, trời trở lạnh.  Mới cách đây 3 ngày thôi, khi tôi đến gặp “người ấy” vào buổi trưa thì Cali bỗng dưng nóng bức, tới 80 độ hơn.  Anh mặc áo sơ mi ngắn tay mầu tím hồng!  (wow! quá là surprise!).  Anh đến từ một tiểu bang phía East xa xôi! Tôi đến chỗ hẹn 30  phút trễ.  Tôi không cố tình đâu nhưng suốt đời tôi vẫn không thể tính đúng để đến đúng giờ.  Tôi bê bối wá!  Lần đầu tiên đến gặp mờ tôi không thể làm cho người ta impress được, mờ là …feel bad, thật là kỳ cục!!! 

Chúng tôi biết nhau trên internet.  Tự nhiên người ta bỏ email của tôi vào VN-Online và ở tại diễn đàn này (anh bảo họ cũng tự động bỏ  tên anh vô), anh đọc thơ tôi và chú ý đến tôi.  Anh gửi cho tôi những bài nhạc anh làm, có bài do anh viết lời, có bài anh phổ từ thơ.  Email đầu tiên anh bảo anh sẽ lấy ¾  bài thơ của tôi (chỉ ¾ thôi nhé) để viết nhạc.  Anh hay trả lời (reply) riêng cho tôi và chịu khó khen, cho comment.  Tôi không để ý đến anh lắm, nhưng những người tử tế trả lời khi nhận được thơ, bài viết của tôi, tôi đều nhớ hết và cảm kích.  Ngày nào cũng nhận từ VN-Oline sáu, bẩy chục mails; tôi đành chịu thua và rút lui có trật tự nhưng tôi vẫn giữ địa chỉ mail của anh để thỉnh thoảng gửi cho anh.  Thế đấy mà chúng tôi quen nhau gần được 1 năm rưởi trên internet.  Chả ai biết mặt ai.  Thỉnh thoảng tôi vẫn gửi và thỉnh thoảng anh vẫn reply.  Reply thật ngắn, thật gọn, chẳng có gì đặc biệt.  Tôi vẫn cứ cho là, vẫn nghĩ anh là một ông già khó tính…. Cho đến 1 ngày anh gửi mail cho tôi bảo anh sẽ phổ nhạc nguyên một bài thơ của tôi.  Sau đó vài tháng, tôi gửi 1 bài thơ zui zui, chọc anh nhưng lại thòng thêm một câu là tôi không có ý “tán tỉnh” gì đâu.  Anh viết lại có tán cũng đâu có sao đâu.   Tôi trả lời tôi có người iêu rùi, thì anh lại… chịu chơi bảo:  “đàn bà như một chuyến xe đò thêm bao nhiêu người cũng được”…..  wow!  Tôi không ngờ ông già này lại có vẻ thoải mái, phóng khoáng lắm chứ không như là tôi nghĩ.  Tôi bèn làm một bài thơ thật lẹ khoảng 15, 20  phút ngay lập tức, gửi cho anh:


Anh, một người quen trên “ảo”
Đọc thơ tôi anh … lảo đảo té nhào (?)
Đọc kỹ lắm, lâu lâu còn thủ thỉ
Còn chọn bài để phổ nhạc thơ tôi

Hai chúng tôi chưa từng gặp mặt
Rất lạnh lùng tôi chẳng nghĩ tới anh
Tôi cho rằng anh: một ông lão già khằn
Ngồi rảnh rỗi đọc thơ rồi làm nhạc

Ấy thế mà khi emai trò chuyện
Tôi chẳng ngờ anh lại rất chịu chơi
Ví đàn bà như một chuyến xe hơi
Xe chở hàng, hoặc xe đò cũng thế

Xe dù chật vẫn nhét thêm một chỗ
Tôi bông đùa: anh có muốn lên mui?
Anh trả lời ngồi chỗ nào cũng được
Bám lấy xe, nóc, mui cũng chịu liền

Chợt nhớ tới tuy tim mình đầy ắp
Vẫn phập phồng, sống động, vẫn chờ mong
Anh chịu hông, nhẩy vào ngồi chơi nhé
Vẫy gọi anh, một chỗ có dư mà
Nn

Khi tôi đến chỗ hẹn, tôi đảo mắt tìm anh, chẳng thấy ai hết?  Đi vào trong tiệm, tiệm ăn đông khách, nghẹt đầy người!  Làm sao mà biết anh là ai?  Tôi viết tên tôi vào list đợi, ra cửa đứng sớ rớ để chờ.   Thấy có 1 ông già lụ khụ đứng ngay cửa nhưng hình như ông đi với 2 người khác.  Tôi lại thấy có một anh ốm nhom ốm nhách nhưng mặt mũi ok, đang đứng đợi bên trong tiệm, tôi hỏi nhỏ nhỏ:  “Phải anh là anh N?”  nhưng hình như hắn không nghe rõ và không biết tôi lẩm bẩm gì, không thấy hắn trả lời.  Đứng thêm  một tí xíu thì có một anh đeo kính cận bất ngờ từ đâu xuất hiện trước mặt tôi:  “Như Nguyệt?”  Tôi hơi sững sờ vì chàng nhìn sáng sủa, thông minh, trí thức quá xá chời!  Da mặt chàng mịn màng, nâu hồng thật đẹp! Tướng chàng cao ráo, rắn rỏi.  Wow! lại mặc áo mầu tím hồng, mầu mà tôi thích nữa mới chết chứ!  (có hơi quá mơ màng, hơi …. feminine wá không? hi hi…  hay là chàng đọc bài/thơ tôi viết, thấy tôi nói tôi thích mầu tím nên chàng chọn mầu tím để mặc, only for this occasion?!).  Tôi theo chàng vào chỗ ngồi,  trong lòng có hơi bối rối.  Tôi ngồi đối diện chàng.  Tôi xin lỗi là đã đến trễ, chàng bảo không sao đâu, có gọi phone cho N mà không thấy trả lời làm anh lo không biết N đi đường có sao không thôi.  Tôi nói tôi quên cell phone của tôi ở nhà.  Chúng tôi order thức ăn và vừa ăn vừa nói chuyện.

Chàng ít nói, hỏi chuyện cho tôi nói.  Chàng nói giọng Bắc kỳ “shang” nghe thật ngọt ngào, êm tai!  Chúng tôi nói về bài thơ chàng phổ nhạc cho tôi.  Chàng khen thơ tôi làm hay,  ý rất lạ, rất khác với những bài thơ chàng thường đọc, lời thơ trữ tình.  “Đọc bài viết và thơ của NN, anh thấy NN là người có rất nhiều tình cảm và sâu sắc”  Tôi cứ hơi tiếc phải chi tôi đừng biết anh là ai thì hay biết mấy.  Đằng này có 1 người quen tôi, biết rõ về anh, và hỏi tôi sao biết ông đốc tờ N ?  Anh zừa là đốc tờ md, zừa đẹp giai, mặt mũi nhẹ nhàng, lại zừa là nhạc sĩ, vừa charming ngồi trước mặt tui làm cho tui đây cũng thấy hơi khớp khớp các bạn ạ, hì hì, cho dù tui là đứa hay bị người ta nói “coi trời bằng vung” ?! J.  Càng e nệ tui càng ….ăn dữ dội!.  Hì hì…. Trong khi chàng chỉ ăn có chút xíu à, chàng hỏi tui tại sao lại chọn tiệm ăn chay?  Chàng hổng quen ăn chay và không tin ở thiền định, tu hành.  Tui lại thiệt thà bảo em phải tu để mờ …. diệt dục….   Tui nói chàng kễ cho tui nghe chuyện tình của chàng, chàng bảo chàng có nhiều chuyện tình (vì có máu nghệ sĩ nên rất dễ cảm xúc) nhưng ai mà lại kễ cho một người khác phái nghe chuyện tình của mình bao giờ?   Tui nó liền:  “Anh đâu có  tình ý  gì  với em đâu nên anh cứ  kễ  cho em nghe đi”.   Chàng: “Sao N biết anh không có  tình ý?”.  Cả hai cười ồ lên.  Tôi  đánh trống lảng: “Nếu không nói về tình thì nói về tiền tài, danh vọng, sức khoẻ vậy”.  Chắc có lẽ  thấy tui ….ăn khoẻ wá, chàng bèn nói:  “Em khỏe ghê.  Thấy em khỏe mạnh, đi tập thể dục đều, anh rất vui, mừng cho em”. 

Conversation:

Anh có ở trong quân đội không ạ? 

Có chứ

Anh đi lính gì?

Ơ… Hải quân

Anh đi khoá mấy?

À, có khóa à.   Anh không rành lắm.  Anh làm ở trong quân y.

Thế anh là y tá hay bác sĩ?

Hơi khựng, cười:  …y tá

Vậy là anh chuyên môn vạch mông người ta ra chích hả?  Zừa hỏi zừa cười mĩm chi beo…     rõ là zô diên!!!!! …… hi hi…


Chàng hoàn toàn … dấu diếm, không chịu khai ra, không nhắc nhở, đã động gì đến việc hiện chàng đang là bác sĩ….

Nếu là một date thiệt chắc tui chịu chàng wá các bạn ui vì chàng  rất tỏ ra rất lịch lảm, ga lăng, rất lịch sự và rộng rãi.  Sau khi thấy tui đây ăn uống rất ngon lành, tư nhiên như …cọp cái (chứ hổng phải như …. mèo), chàng vẫn ân cần hỏi tui có muốn ăn gì thêm không, em ăn dessert nhé, N thích ăn tráng miệng món gì để anh order nhé?  Tui còn để ý thấy chàng cho tip rất là hậu hỉnh. 

Cuộc đời nếu không có những lần gặp nhau, hội ngộ lý thú như thế thì cuộc đời cứ  êm đềm trôi qua, quá  êm đềm đến độ  phát chánchán nản và vô vị lắm, phải không các bạn?  Chỉ là bạn email thôi, không hơn không kém, nhưng tôi thấy rất vui vì đã có dịp gặp gỡ một người mà mình không bao giờ nghĩ là sẽ có cơ hội gặp. Bạn đừng bao giờ nên expect, trông chờ gì hơn tình bạn thì những lần gặp mặt như thế này, chỉ có thể và sẽ mang đến cho bạn niềm vui.  Nếu bạn không chín chắn mà ước mong vớ va vớ vẫn hoặc đi yêu người ta, tưởng bở, hiểu lầm… thì bạn sẽ dễ bị thất vọng và tự dưng rước sầu não vào thân, tự mình cho mình có cảm tưởng như mình bị thất tình, bị reject; nếu thế thì thật rõ là dốt và  vô duyên wá  sức!

Khi chia tay, chàng bảo:  “Nhạc sĩ hội ngộ thi sĩ thật là vui, phải không em?  Anh thật không ngờ anh được may mắn gặp em.  Kỳ này về lại miền Đông anh sẽ viết mấy bài nhạc nói về …mối tình tụi  mình, chuyện tình bữa … ăn trưa này.  Chào đại thi sĩ nhé”.   (đại thi sỡi! thì ra là chàng cũng biết chọc ghẹo tui!) Tôi thường hay hug bạn bè, thích ôm hug những người bạn của mình.  Nhưng với chàng, không hiểu sao tôi lại không?  Thấy hơi…. tiếc!  Chẳng biết khi nào mới  có dịp gặp lại nhau?

Tất cả mọi thứ trên cõi đời này, ngẫm cho cùng, cũng đều là ảo hết.  Thơ của tôi, tôi làm từ cảm xúc, chuyện có thật nhưng feeling change, chuyện tình quá khứ đã quá xa xưa, nên thơ của tôi cũng hoàn toàn ảo.  Thế mà cũng có những người thích thơ tôi, đâm ra tưởng tượng, nghĩ là mình thích cả người làm thơ, bạn ạ.  Thích và tò mò muốn gặp.  Tôi hỏi anh, anh có đọc hết những bài N gửi cho anh không?  Anh nói có.  Tôi nói thế thì anh biết rõ về N quá rồi.  Bạn bè của N. nói N. là “open book” .  Here I am.  What you see is what you get.  Hope I am qualify to be your good friend. 

Yes,  hopefully, tình bạn sẽ đậm đà hơn chứ không …. gone with the wind sau một lần gặp mặt!  Ha ha ha….

Ps:  Tui đã có người yêu, mờ người yêu của tui cũng hổng đến nổi nào.  Tui đang rất hạnh phúc nhưng tui cũng không gò bó mờ không đi ăn trưa với bạn khác phái đâu. Nếu thích tôi sẽ nói với người yêu là tôi đi ăn trưa với bạn.  Lâu lâu, người yêu tui hỏi: “Bạn gì ? Cưng đi ăn trưa với bạn trai hay bạn gái?” Tui sẽ  trả  lời thật thà không hề  dấu diếm là gì.  Hì hì, phải đi để có… phóng sự này kễ cho các bạn đọc chơi chứ, phải hông?  Tất cả chỉ zì zăn chương, nghệ thuật mờ  lị, hi hi….  Biết đâu bài viết này cũng là một sản phẩm tưởng tượng mờ thui?!?! :-)

Như N.
  J