Hoa Hải Đường
Ngọn nến trắng mong manh cơn lốc
Đoá Hải Đường vụt chốc gãy cành
Lìa đời tóc hãy còn xanh
Phải chăng con tạo ghét ganh, phỉnh phờ
Mắt xanh khép lại trời mơ
Má hồng thôi hết thẩn thờ nhạt phai
Gió lùa tóc rối thôi bay
Đường trần còn lại dấu hài người Tiên
Cung vàng điện ngọc ưu phiền
Non bồng nước ngược cõi Tiên tìm về
( Tiếc thương Công Nương Diana )
Hoa Mười Giờ
Cỏ cũng em, mà hoa cũng em
Nâng niu gót nhỏ, mịn, thon, mềm
Nắng tàn hoa héo, ai còn nhớ
Tô điểm cuộc đời thêm dịu êm
Hoa Quỳnh
Em là Tiên Nữ lạc trần gian
Đêm lạnh, sương khuya, ánh nguyệt tàn
Phố sắc, tỏa hương nào ai hay biết!
Thương đời bạc phận kiếp hồng nhan
Hoa Sen
Thân em vùi dập giữ bùn hôi
Hoa trắng trinh nguyên vẫn rạng ngời
Gần bùn mà giữ mùi thơm ngát
Muôn thuở nêu gương sáng cho đời
Nhẫn cưới trao nhau nghĩa vợ chồng
Thỏa lòng nguyện ước với chờ mong
Ông Tơ, Bà Nguyệt cười khúc khích
Vui quá buông rơi sợi chỉ Hồng
Cô Kim Châu