Cha đau nặng hai năm chưa khoẻ ,
Mẹ âm thầm cởi hạt qui tiên ,
Bỏ lại gánh nặng trên đôi vai trẻ ,
Gánh vác cả một gia đình ,
Ngày lại ngày trôi qua ,
Tuy vất vả nhưng lòng thấy ấm ,
Không mẹ còn cha , cho đời đỡ quạnh ,
Nhưng rồi cha cũng lặng lẽ bỏ đi ,
Cho con hụt hểnh chốn quê người ,
Thôi đành mang kiếp mồ côi ,
Hồng trắng đành cài trên áo ,
Ngày cha, giỗ mẹ , ruột đau chín chiều ,
Con quì thắp nén nhang này,
Dù cho sông cạn đá mòn ,
Dù cho đi hết quãng đời ,
Tình cha nghĩa mẹ , hơn trời bao la ,
Cầu cho cha mẹ vui vầy ,
Hết đau , hết khổ , bên kia vĩnh hằng !
Thân ,
Giang Mỹ Liên