Friday, August 28, 2015

NGÀY MAI MẸ KHỎI BỆNH ( Nguyễn Thị Thanh Dương )




NGÀY MAI MẸ KHỎI BỆNH


Chị đang ngồi gĩa thịt heo làm món thịt chà bông, những cục thịt nạc thăn đã được cắt bằng nắm tay, luộc chín. Lát nữa đây chị sẽ nêm mắm muối và rang cho đến khi thịt tơi bông ra. Món này thằng Cu Tí rất thích và nhất là tiện lợi cho nó khi ở nội trú trong trường không có thì giờ đi ra chợ mua đồ ăn cho mình.
Thằng cu Tí của chị đang học trường Dược ở Houston, cách nhà gần 4 giờ lái xe nên cứ mỗi hai tuần vợ chồng chị lại đi Houston thăm con và “tiếp tế” đồ ăn cho nó. Cái tên “Cu Tí” chị gọi từ hồi nó là baby cho đến bây giờ là một thiếu niên to cao chị vẫn cứ thế mà gọi, y như con chị vẫn là một thằng bé con.
Gĩa xong một thố thịt, chị đứng dậy, bỗng thấy hai chân tê cứng và đau điếng đến nỗi chị không thể cất bước được, chị phải vịn vào mép bàn và đi cà nhắc vào phòng nằm vật ra giường nghỉ ngơi. Có lẽ chị ngồi xổm gĩa thịt lâu qúa nên chân mới tê cứng như thế, hi vọng nằm nghỉ một lúc sẽ hết đau.
Nhưng không, một tiếng đồng hồ sau chị bước xuống đất, cảm giảm tê đau vẫn như lúc nãy, không bớt đi chút nào cả, mà chị thì không thể nằm mãi được.
Chị ra bếp bằng đôi chân cà nhắc của mình làm cho hoàn tất món thịt chà bông, rồi nấu cơm, rồi chuẩn bị đi làm ca chiều. Ngày mai là thứ bảy hai vợ chồng chị sẽ khởi hành từ sáng sớm đi Houston. Mọi thứ bánh trái, đồ ăn mặn ngọt chị đã mua sắm và làm đầy đủ cho con.
Sáng hôm sau chị thức dậy sớm cùng với chồng, nhưng khổ nỗi hai chân chị hình như lại đau thêm, nên chị đành để anh đi Houston một mình mà lòng ngổn ngang vừa nhớ con vừa lo lắng hoang mang không hiểu tại sao hai chân lại đau đến thế?.
                                  **********
Chị  xin nghỉ làm ở nhà để nghỉ ngơi và đợi hẹn gặp bác sĩ gia đình. Thằng Ben Nhỏ, em thằng cu Tí năm nay 14 tuổi, đang học lớp 9 mỗi buổi sáng sớm vẫn được mẹ chở đi học, vì trường không qúa xa nên không có xe bus đưa đón. Được mẹ cưng chiều từ miếng ăn giấc ngủ, những lúc nó ngồi say sưa bên computer quên cả giờ ăn uống, chị vào nhắc nhở hay mang cả tô cơm, ly nước vào cho con, điều này anh đã từng rầy rà chị là chiều con qúa đáng, nhưng chị không thể làm ngơ để con chị “đói khát” khi nó đang “bận” với computer.
Nhưng thằng bé cũng biết điều khi thấy mẹ bệnh, sáng sớm trước khi đi học nó vào phòng mẹ, âu yếm:
-         Mẹ “nủ” đi, con đi bộ được rồi.
Tiếng Việt Nam nó nói không nhanh, không nhiều, và chữ “ngủ” nó luôn luôn đọc là “nủ” không thể nào sửa được.
Trưa về học nó tự lấy cơm ăn không dám chờ trông nơi mẹ nữa.
 Chị đã đi gặp bác sĩ gia đình, rồi chuyển đến vài bác sĩ chuyên khoa. Cuối cùng thì người ta tìm ra bệnh đau chân của chị, không phải chỉ vì chị ngồi lâu gĩa thịt, đơn giản như chị đã tự định bệnh cho chính mình. Những dây thần kinh từ lưng chị bị nghẹn, truyền xuống đến hai chân nên chân đau và cuộc chữa trị cần kiên nhẫn dài lâu, phải uống thuốc trụ sinh, và Therapy trong khỏang 8 tuần lễ. Thế là chị xin nghỉ làm 8 tuần lễ không ăn lương để lo trị bệnh., vì bác sĩ  khuyên chị giới hạn tối đa chuyện đi lại, ngay cả lái xe phải xử dụng bàn chân đạp thắng cũng gây thêm đau đớn, nhói lên tới cả người.
Những ngày chị bị bệnh, căn nhà 3 phòng ngủ 2 phòng tắm không còn như trước: phòng tắm gương kính luôn trong suốt, bồn tắm sạch sẽ, những chai dầu gội đầu, lọ lotion và cục xà bông để ngăn nắp, phòng ngủ chăn gối gọn gàng, mà mọi thứ tha hồ bề bộn như trêu tức chị.
Chồng chị vụng về chẳng biết làm những việc vặt trong nhà như thế. Ngay cả những cây hoa Hồng ngoài sân trước, ven lối đi vào nhà cũng không ai cắt tỉa, những cành cây vươn cao, vươn dài như những cánh tay đầy gai và đầy hoa che khuất một góc lối đi.
 Anh lại tấm tắc khen:
-         Chẳng sao, cứ để hoa mọc tự nhiên trông hoang dã, trông vô tổ chức thế mà… đẹp.
Nhưng chị thì “ngứa mắt” lắm, khó chịu lắm, thật là bất công, ông trời bắt chị bệnh đau hai chân khi bản tính chị năng nổ, quen làm việc, quen sự gọn gàng ngăn nắp. Dù phải hạn chế đi lại, nhưng hàng ngày chị vẫn lò dò lê từng bước quanh nhà để dọn dẹp sơ sơ và cơm nước, và chị không bao giờ quên ra trước bàn thờ Phật khấn nguyện ngày mai cho chị khỏi bệnh.
Thằng Cu Tí thương mẹ nhưng không thể về nhà thăm, mỗi khi rảnh rỗi lại gọi phôn hỏi :
-         Mẹ hết đau chân chưa?
Lần nào chị cũng đáp như khẳng định:
-         Ngày mai mẹ sẽ khỏi bệnh thôi mà. Con cứ yên tâm lo học hành đi, đừng lo cho mẹ.
Phải, nếu ông trời bắt tội chị què cụt hay tê liệt hai chân thì chị đành cam chịu, còn chỉ đau nhức thì chị vẫn lê lết lo được việc vặt trong nhà cho chồng cho hai con. Vì động lực ấy nên chị chăm chỉ đi chữa therapy, không bỏ sót buổi hẹn nào dù nơi ấy xa nhà, và chị thì chẳng thích thú gì những động tác tập luyện để kéo dây thần kinh nơi hai chân giãn ra cho bớt đau. Chị cần sức khỏe, cần nghị lực để tiếp sức cho thằng Cu Tí, thằng Ben Nhỏ đang học hành, bao giờ chúng ăn học đến nơi đến chốn thì chị có ngồi một chỗ cũng không sao.
Thằng Cu Tí đã có con đường trước mặt, cứ việc chăm chỉ mà bước đi, còn thằng Ben Nhỏ học giỏi mà chơi game computer cũng …giỏi, ý định tương lai thì thay đổi như chong chóng, lúc xuôi chiều lúc ngược chiều. Mới hôm trước nó tuyên bố:
-         Mai mốt con sẽ học dược như anh cu Tí.
Hôm sau nó thay đổi:
-         Không, con không thích cái nghề dược sĩ đâu, buồn chán lắm. Con muốn làm người điều khiển của một talk show.
Chị vốn ăn chắc mặc bền, muốn con học nghề gì dễ xin việc, làm cho chính phủ, lương bổng hàng năm ổn định như David, người anh chồng của chị nên chị “đau khổ” lắm khi nghe Ben Nhỏ muốn làm người điều khiển một talk show, nếu nổi tiếng thì giàu đấy, nhưng đâu có dễ.
 Nhưng cũng may, chị “đau khổ” không bao lâu thì Ben Nhỏ lại đổi ý không biết là lần thứ bao nhiêu:
-         Mẹ ơi, con nghĩ ra rồi, con sẽ học kỹ sư như David, và sẽ xin làm cho chính phủ. Có phải mẹ từng mong muốn thế không?
Chị mừng rỡ và năn nỉ:
-         Đúng thế. Lần này là lần cuối cùng, con đừng thay đổi nữa nhé.

                                        ******************
Chị thấy một mùa hè rực rỡ, thằng Cu Tí từ Houston về nhà chơi trong những ngày hè. Chị tíu tít bên con, lăng xăng trong nhà bếp làm bánh trái, nấu mọn nọ món kia, tình thương con của chị thể hiện qua những món ăn. Rồi cả nhà cùng đi shopping và đi chơi đâu đó trong thành phố, chị đi bên con, đùa vui với con…
Chị mở chòang mắt ra khi nghe những tiếng rạt rào trên mái nhà, mùa hè trong giấc ngủ mơ vừa biến mất. Ngoài trời đang mưa…
Chị kéo chăn định ngủ tiếp, nghỉ ở nhà tội tình gì không ngủ cho đã đời khi trời đang mưa gío. Nhưng chị bỗng giật mình khi nhìn đồng hồ nơi đầu giường chỉ 6 giớ sáng, giờ này thằng Ben Nhỏ sắp sửa đi học mà trời thì đang mưa, chị làm sao ngủ yên cho được?
Ben Nhỏ đang lục tủ lấy cái áo mưa mà hiếm có dịp dùng đến, thì chị nói:
-         Để mẹ chở con đi học.
-         Nhưng chân mẹ còn đau mà? Bác sĩ nói mẹ không được lái xe mà.
Chị nói để con yên lòng:
-         Mẹ therapy bớt đau rồi, với lại hôm nay trời mưa ..
Thằng bé tin lời mẹ, xách cặp ra xe, còn chị lại cà nhắc đi từng bước nhỏ ra xe sau. Từ nhà lái xe đến trường của Ben Nhỏ chỉ vài phút, nếu nó đi bộ giữa trời mưa thì lâu hơn và cực thân hơn, thà chị chịu đau chân một chút.
Khi lái xe về đến sân nhà, chị xuống xe, lại bước cà nhắc như lúc nãy, nhưng bất chợt chị bị trượt chân ngã sóng soài nằm đau điếng ngay giữa sân. May qúa, không có ai trông thấy kẻo họ lại nhanh nhẩu gọi 911 thêm phiền.
 Chị cố lết tới bên bụi hoa Hồng, hoa lá cành xum xuê che khuất một góc lối đi vào nhà cũng che khuất chị với tầm mắt người đi đường, hoa lá cành mọc tùm lum thế mà có ích cho lúc này, chị ngồi bệt xuống để dù người đi đường có nhìn thấy cũng tưởng chị đang chăm sóc cây hoa, mà thật ra để chị ngồi nghỉ, chờ bớt đau mới có sức đi cà nhắc tiếp, vào trong nhà.
Chị mỉm cười ngắm những bông hoa nở đẹp và nói một mình:
-         May quá, lượt về mình mới ngã, thằng Ben Nhỏ tới trường là được rồi.
Buổi trưa, vào giờ ăn lunch, thằng Cu Tí từ Houston gọi về hỏi thăm mẹ như thường lệ:
-         Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đó? mẹ có khỏe không?
-         Mẹ chuẩn bị nấu cơm đây, lúc này mẹ bớt đau chân rồi
Chị đáp xong mà thấy hai chân vẫn còn đau vì cú ngã hồi sáng, nhưng chị quyết định dấu chồng con chuyện này, sợ họ buồn lo thêm và biết đâu ngày mai, ngày mốt buổi sáng trời lại mưa, chị không được chở thằng Ben Nhỏ đi học nữa.
Thằng Cu Tí vui mừng:
-         Con chúc mẹ mau khỏi hẳn nhé, Sắp đến hè rồi, mùa hè này con sẽ về chơi với mẹ lâu.
Chị tưởng như thấy lại mùa hè trong giấc mơ về sáng chị vừa gặp, chị cũng vui mừng:
-         Mẹ tin ngày mai mẹ sẽ khỏi bệnh, mùa hè này gia đình mình lại vui như mùa hè cũ con nhé.

Nguyễn Thị Thanh Dương