Người Đất Sóc
Ngồi nhắc nhớ chuyện quê hương ngàn dặm
Người Sóc trăng chợt đôi mắt mơ màng
Con đường Giữa bỗng diệu kỳ ánh sáng
Cháy hồng lên thời tuổi dại hoang mang
Nàng đất Sóc bên cửa ngồi chải tóc
Soi gương hiền bên bờ mắt mi cong
Chàng trai trẻ tuổi xuân tràn nhựa sống
Lá tình thư vẫn giấu mãi trong lòng
Chợt một sáng pháo giòn tan trước cổng
Nàng theo chồng đám rước rộn ngoài sân
Lá thư tình khép lại những hoài mong
Buồn thiên cổ, đêm thơ tàn lối mộng
Tình đất Sóc giữ trong lòng giấy mỏng
Niệm khúc buồn viễn khách tháng cùng năm
Người thiếu phụ bờ mi cong ướt đẫm
Giở thư xưa... lệ thấm mực tim hồng
Hương Chiều ( Cô Tạ Ngọc Mai )
Mưa Về Sóc Trăng
Xin mưa về giữa tháng ba
Để mưa tháng bảy bớt sa lệ trời
Mẹ quê hương dáng tả tơi
Mẹ Sóc Trăng cũng tơi bời xót xa
Nhớ xưa nó cũng ngọc ngà
Bây giờ nó khóc hằng hà lệ tuôn
Nhớ chiều phố nhỏ dáng xuân
Ai theo từng bước ngập ngừng lại thôi
Mưa bay theo sợi tóc rơi
Người ta chợt thấy bồi hồi dáng đi
Sóc Trăng ơi! Sóc Trăng ơi!
Tịnh Tâm từ ấy bao lời thiết tha
Chiến tranh ở tự đằng xa
Người yêu cất bước xông pha chiến trường
Anh về theo chiếc huy chương
Sóc Trăng buồn hết con đường nắng phai...
Phố phường đã lắm đổi thay
Có người còn đứng khóc hoài mưa xưa
Hương Chiều ( Cô Tạ Ngọc Mai )