Wednesday, May 7, 2014

BỨC HỌA - TÌNH CỜ ( CÔ LÊ )




Bức Họa


Hỡi người em tóc mượt như 
Tuổi còn xanh nữa mảnh đời đang dở
Mình gặp nhau dù một lần bỡ ng
Ngại ngùng trao đổi mẩu chuyện đơn sơ

Trơ trọi một căn nhà thuê
Trống trải như một chiếc lều hoang vô chủ
Ái ngại, cảm thông một đời dâu bể
Em hỏi vu vơ, tôi dấu nổi ngại ngùng

Thế rồi một buổi chiều sương
Em xuất hiện như một nàng tiên
Trong truyện hoang đường
Đôi tay ngà sưởi ấm căn phòng vắng lạnh

Quà cho tôi em tặng
Những thức ăn mỹ vị, cao lương
Và tuyệt sao tranh vẽ trên tường
Một chiếc thuyền nan

Căng buồm trên sóng nước đại dương
Mơ hồ sương khói…
Thật t
ình cờ nhưng vô cùng độc đáo
Trông hao hao như cảnh đời tôi

Một người di tản tuổi xuân lạc loài
Từ ấy ta chưa hề gặp lại
Đông về mấy độ
Màu tranh chưa phai
Vẫn nhớ hoài

Hỡi người em gái liêu trai
Hỏi thăm mái tóc còn dài như xưa?

 Phạm Thị Lê





Tình Cờ


Rời thuyền chân thấp nước cao,
Áo quần tơi tả, ta nào giống ta.
Một chàng trai trẻ từ xa,
Ráng hồng màu tóc bước ra đón chào.

Ngỡ ngàng như giấc chiêm bao,
Thầy trò giáp mặt xuyến xao cõi lòng.
Sáu năm dài kiếp long đong,
Gặp nhau trên đảo Bidong xa vời.

Em như giọt nước mù khơi,
Thân cô lưu lạc nổi trôi chốn này.
Chưa quen sương gió dạn dày,
Thương con đứt ruột đọa đày tuổi thơ.

Trên ghềnh hải đảo hoang sơ,
Mắt mờ, ứa lệ, lòng thơ thẩn sầu.
Em nhìn cô, thoáng lo âu,
“Thưa cô tạm ngũ đêm đầu, nhà em".

Tình thân máu chảy ruột mềm,
Tha phương cầu thực, chung niềm gian nan.
Thầy che tấm vải cơ hàn,
Giữa rừng nước đổ, mưa tràn lạnh rung.


Một đêm sấm chớp bão bùng,
Còn ve tiêu sọ đem dùng ấm thân.
Nguyện sao bóng tối lui dần,
Cho niềm hi vọng một lần hồi sinh.


 Phạm Thị Lê