QUA PHÀ HẬU GIANG
Dù tôi yêu nghề dạy học
Hơn tất cả nghiệp gì có trên trái đất
Vẫn xem là một cực hình
Mỗi lần đi qua cầu Bắc
Nắng cháy da, gió bụi nhạt nhòa
Trưa gay gắt và đường xa lăng lắc
Người xe chen chúc đẩy xô
Đầy nghẹt chiếc phà nhỏ
Lắc lư trên sóng nước nhấp nhô
Người bán rong mời mọc rao hàng
Và những bước chân tất bật vội vàng
Hành khách ơi ới gọi nhau
Lao xao như nhạn lạc đàn
Tôi ngồi trong xe
Lặng lẽ
Người hành khách cất giọng
Hát bài "Dạ Cổ Hoài Lang"
Nghe sầu áo não
Rồi mình buồn ngao ngán
Cho thân phận xa nhà.
( Viết tặng cho Đồng Nghiệp và CHSHD )
CÔ LÊ