Một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn vào một căn nhà
mới. Sáng hôm sau, vào lúc ăn sáng, cô vợ
thấy
một người phụ nữ láng-giềng đem phơi
quần áo vừa giặt. Cô bảo: "Quần áo còn bẩn
quá, rõ bà này chẳng biết giặt. Có lẽ bà ta cần
loại xà-phòng khác tốt hơn."
Anh chồng nhìn qua rồi im lặng. Và cứ mỗi lần
thấy người láng-giềng phơi quần áo, thì cô vợ
trẻ lại có lời phê-phán....
Một tháng sau, vào một buổi sáng, cô vợ trẻ
ngạc-nhiên khi thấy quần áo người láng-giềng
đem phơi sạch-sẽ, và cô nói với chồng: "Anh
xem kìa, bà ta đã học được cách giặt-giũ.
Không
biết ai đã dạy cho bà ấy...." Anh chồng
đáp: "Không, sáng nay anh dậy sớm và đã lau
khung
cửa kiếng nhà mình ấy chứ!"Cuộc đời cũng thế! Tất cả tùy thuộc vào mức
độ
sạch của khung cửa sổ mà qua đó ta nhìn
các sự kiện. Trước khi phê-phán ai, thiết tưởng
có lẽ trước tiên ta nên xác-định lại cái nhìn của
chúng
ta. Như thế, chúng ta sẽ nhìn thấy rõ-
ràng sự trong sáng của tâm-hồn người khác.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, ta hãy lau sạch cửa
sổ tầm hồn của mình trước đã!