Wednesday, March 26, 2014

CHỜ VÀ CHẲNG ĐỢI CHỜ ( Phan Trường Ân )



CHỜ

 Sáng nay trời trở cơn lành lạnh
 Tôi loay hoay tìm hơi ấm chiếu chăn
 Chăn chiếu lạnh, vì thiếu hương em: người yêu nhỏ
 Ngoài hiên sương rơi từng giọt nhỏ 

 Rỏ xuống hồn tôi thành nốt nhạc cô đơn
 Bỗng dưng anh thèm em, thèm một nụ hôn

 Thèm như nốt nhạc kia muốn kết hôn cùng nốt khác
 Để từ đó hai nốt nhạc sinh ra thêm... thành bài hát

 Bài nhạc-thơ tình anh viết gởi riêng em!
 Ngoài kia, sương vẫn rụng bên thềm

 Rỏ xuống hồn tôi thành nỗi nhớ
 Giọt sương rụng chạm thềm òa vỡ
 Nỗi tôi buồn buồn, nhơ nhớ vỡ thành thơ

Bài thơ đặt tên một chữ:"Chờ"!





CHẲNG KỊP ĐỢI CHỜ

 Thôi sắp trễ để ta chờ đợi nữa
 Đời ngã dài theo bóng của thời gian
 Bình minh không còn đủ sáng và ngày sắp lụn tàn

 Đêm đen đã lấp ló bên mảnh đời tan tác
 Ta cháy túi, trắng tay, bị dập vùi trong canh bạc
 Thương tích đầy người mà chẳng có chiếc huy chương!
 Ta cần em băng bó lại vết thương


  Nhanh lên nhé, kẻo không còn kịp nữa
  Máu cạn kiệt còn gì nuôi cơ thể
  Nhanh lên em, bóng tối đã chực chờ!
 Ta còn gì? dăm ba con chữ, một bài thơ


Bài thơ đến ngay đi ta:"Chẳng Kịp Đợi Chờ"!

Phan Trường Ân








ELVIS PHƯƠNG VỚI BÀI " YÊU EM VÀO CÕI CHẾT "