Cuộc sống tất bật dần dần trôi nhanh tựa như cơn gió thoảng. Mỗi một ngày, mỗi một tuần, mỗi một tháng, mỗi một năm qua đi là lúc tôi cảm thấy mình trưởng thành và chín chắn hơn trong suy nghĩ. Mới ngày nào tôi chỉ là một đứa trẻ thơ bé bỏng bắt đầu bước vào thế giới của những tri thức mới lạ một cách rụt rè và đầy e ngại, thế mà giờ đây tôi đã sắp kết thúc cuộc sống của một học sinh để bước vào kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời. Tôi đã sống cuộc sống này một cách bình yên và giản dị với những lời dạy bảo ân cần của ba, với vòng tay yêu thương và nghiêm khắc của mẹ và rất nhiều những người thầy khác đi qua cuộc đời tôi dạy tôi vô vàn những điều hay lẽ phải. Mỗi một người thầy đều để lại cho tôi những cảm xúc, những suy nghĩ khác nhau. Nhưng có lẽ, trong suốt cuộc đời tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được một người thầy đã ôm trọn trái tim tôi, đã giúp tôi tìm lại niềm đam mê cháy bỏng mà tôi tưởng chừng như mãi mãi tôi sẽ không bao giờ tìm lại được. Đó chính là thầy Huỳnh Ngô Thanh Dũng_giáo viên môn Ngữ Văn trường THPT Nguyễn Hiền.
Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống văn học. Ba mẹ tôi đều học giỏi môn văn khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi đã được ba mẹ dạy dỗ một cách vô cùng kỹ càng và truyền cho tôi một tình yêu bao la đối với văn học. Tôi học khá tốt môn học này trong suốt những những năm cấp 2, cấp 1. Năm học lớp 9, tôi còn đạt được giải Nhì môn Văn kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Tôi khá tự tin bước vào năm lớp 10 và còn đặt ra cho mình mục tiêu phải có tên trong đội tuyển học sinh giỏi văn của trường vào năm lớp 12 mặc dù tôi biết để làm được điều này không đơn giản như tôi nghĩ.
Năm lớp 10, tôi đã thật sự cảm thấy vô cùng buồn và thất vọng khi môn văn của tôi bị tụt dốc thê thảm. Điểm trung bình môn văn chỉ còn lại 7.5. Thế là hết, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể đủ điều kiện vào đội tuyển văn, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể bước tiếp trên con đường văn học. Tôi đã có một suy nghĩ điên rồ như thế. Tôi đâm ra chán học môn văn, tôi bước vào năm lớp 11 với một tâm trạng buồn phiền và chán nản trước môn văn. Tôi nghĩ rằng từ nay tôi sẽ thôi không đam mê nữa, tôi sẽ chuyên tâm vào các môn tự nhiên để sau này dễ kiếm viêc làm, để có nhiều tiền hơn. Nhưng dù thế nào, cái máu văn chương vẫn còn cháy âm ỉ trong tôi, tôi vẫn nóng lòng không biết ai sẽ phụ trách bộ môn văn trong năm học này. Tôi cứ thấp thỏm chờ đợi để rồi cái ngày học môn văn đầu tiên của năm học ấy trở thành một ngày định mệnh của cuộc đời tôi mà chính tôi cũng không ngờ tới.
Thầy bước vào lớp với một phong thái ung dung và đĩnh đạc. Tôi ngạc nhiên hết sức khi lần đầu tiên giáo viên văn của tôi là một thầy giáo. Từ xưa đến giờ, tôi không có mấy thiện cảm với những thầy giáo dạy văn. Đối với tôi, thầy giáo là phải dạy toán, dạy lý, dạy hoá, dạy thể dục chứ sao lại dạy môn văn_ một môn học cần sự nhẹ nhàng và tinh tế. Giờ học đầu tiên trôi qua nhanh chóng trong bài giảng vui vẻ của thầy và tiếng cười của cả lũ chúng tôi. Hết ngày hôm đó, cảm xúc đọng lại trong tôi chính là sự ấn tượng về thầy, người thầy này không khô khan như tôi đã từng nghĩ. Năm học này chắc chắn sẽ thú vị đối với tôi, tôi tin chắc là như thế.
Rồi cho đến kỳ thi giữa học kỳ, bài viết của tôi và một bạn nữa trong lớp được điểm cao nhất lớp. Phần nghị luận xã hôi đạt được tối đa, được thầy đọc lên trước lớp. Tôi đã vui sướng như muốn phát điên lên được. Có lẽ thầy không biết lời khen của thầy có ý nghĩa đối với tôi như thế nào đâu. Kể từ giây phút ấy, trái tim tôi đã biết yêu trở lại. Tôi biết tôi đã mắc nợ cái nghiệp văn chương, cái nghiệp ấy như đã trở thành một phần cuộc sống của tôi, không thể nào thiếu được.
Tôi yêu những lời dạy bảo nghiêm khắc những khi thầy bắt chúng tôi soạn bài trước khi đến lớp.
Tôi yêu những chữ ký của thầy ngủ yên trong trang vở của tôi những khi thầy ký tên cộng điểm cho một phát biểu hay, cho một ý kiến tốt.
Tôi yêu những lời phê đỏ chói của thầy ấm nồng giấy trắng cho những bài kiểm tra với những câu chữ ngô nghê, với cách hành văn vụng về bao lần thầy phải sửa.
Tôi yêu những câu pha trò hài hước của thầy của những giờ lên lớp để rồi tôi chợt nhận ra cuộc sống này thật vô vàn điều thú vị.
Tôi yêu những giờ thực hành viết đoạn văn của thầy, yêu luôn cả cái những vết nhăn trên vầng trán khi thầy sửa bài cho từng đứa chúng tôi, không nề hà cực khổ.
Tôi yêu thái độ tôn trọng sự thật của thầy khi đã không để cho ai đó nghĩ rằng thầy thiên vị tôi khi tôi được nhiều điểm tốt.
Tôi yêu cái dáng đi nhanh nhẹn của thầy trong sân trường vàng nắng.
Tôi yêu những nụ cười và ánh nhìn trìu mến của thầy đã dành cho tôi như mặt trời hồng ấm áp giữa đêm đông giá lạnh.
Tôi yêu thái độ chan hoà của thầy với những học sinh cũ và những buổi nói chuyện tâm tình, gần gũi với học sinh như một người bạn lớn,
Tôi yêu thái độ sống có trách nhiệm với nghề của thầy, luôn giữ cho cái tâm của mình luôn trong sạch, luôn đẹp trong mắt mọi người.
Tôi yêu sự kiên cường của thầy khi đối diện với bệnh tật, dù đớn đau nhưng vẫn luôn cháy hết mình trong ngọn lửa yêu nghề tha thiết.
Tôi yêu, yêu nhiều lắm những hoài niệm ấy để rồi giờ đây tôi đã yêu luôn nghề giáo, yêu chân thành, yêu da diết.
Tôi biết ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp thầy, đã tặng một món quà kỳ diệu ấy để rồi sau bao nhiêu thất vọng tôi đã tìm lại chính con người tôi một cách hoàn hảo nhất. Thầy đã nhóm lại ngọn lửa đam mê văn học trong tôi mà tôi tưởng chừng như nó đã nguội lạnh từ bao giờ. Một năm trôi qua, những e dè trong tôi đối với thầy được thay bằng những tình cảm ấm áp, yêu thương. Ngày hôm nay, sau bao nhiêu cố gắng, tôi đã có tên trong danh sách học sinh giỏi văn của trường. Lời khen của thầy dành cho tôi ngày hôm ấy đã mang đến cho tôi một nghị lực phi thường để vươn lên, bắt đầu lại tất cả. Giờ đây, trước bao sự lựa chọn nghề nghiệp, tôi quyết định chọn nghề giáo_cái nghề mà ngày xưa tôi không hề yêu thích. Chính thầy đã giúp tôi nhận ra nghề nhà giáo cao quý và đẹp đến nhường nào. Có lẽ tôi chỉ là một học sinh nhỏ nhoi trong vô vàn những học sinh của thầy và thầy có lẽ sẽ nhanh chóng lãng quên tôi. Nhưng cho dù sau này cái tên của tôi trong thầy chỉ còn là một hoài niệm xa lạ thì mãi mãi đối với tôi hình ảnh thầy sẽ luôn vẹn nguyên trong trái tim. Tôi sẽ luôn biết ơn thầy với một sự trân trọng sâu sắc. Với tôi thầy mãi mãi là nguồn sáng vô biên đã kéo tôi ra khỏi con đường tối với những suy nghĩ điên rồ, đánh thức tôi sau một giấc ngủ dài bất tận.
Hôm nay, khi những cơn gió se se lạnh đã thổi về những nẻo đường thành phố, tháng 11 lại về, ngày Hiến chương nhà giáo sắp đến, tôi xin gửi đến thầy những tình cảm và niềm tri ân sâu sắc tận đáy lòng mình. Bài viết này và bài thơ sau đây tôi xin tặng thầy. Một món quà nhỏ bé thôi nhưng đó là tất cả những tình cảm kính yêu của tôi đối với thầy. Chúc thầy sẽ mau khỏi bệnh để tiếp tục mang lại niềm hạnh phúc cho những học sinh khác như khi thầy đã từng làm đối với tôi, đối với những mầm xanh đi trước.
BẾN ĐÒ KHÔNG TÊN
Bến đò ấy bến đò không tên tuổi
Đã gắn liền một thời tuổi thơ tôi
Cùng với những ước mơ bay xa xôi
Người lái đò đưa tôi vào tri thức.
Những con đò suốt đời không mệt mỏi
Dòng thời gian vẫn lặng lẽ đưa thoi
Những kỷ niệm xô vào lòng ký ức
Nhưng tình thầy muôn thuở vẫn rọi soi.
Chúc cho những thầy cô đã, đang và sẽ đi qua cuộc đời tôi thật nhiều sức khoẻ, thật nhiều hạnh phúc để bước tiếp những bước chân trên con đường ươm mầm cho tương lai đất nước.