Vừa ra trại cải tạo, vài tuần sau Nguyên tìm đường vượt biên một mình vì bị vợ bỏ sau lần thăm nuôi đầu tiên. Anh may mắn đến được bờ tự do, định cư ở một thành phố... không có nhiều người Việt. Là người tự trọng nên không muốn nhờ vả ai, anh tìm cách sinh sống để không thẹn với chính mình và nhất là với người vợ bạc tình.
Sau một thời gian ngắn cần cù làm việc,cuộc sống của anh từ từ ổn định.Anh share phòng ở chung với gia đình người bạn, để dành tiền mua một chiếc xe pick-up chở vật dụng làm vườn như máy cắt cỏ, máy tỉa cây và máy thổi hơi cầm tay. Các máy này mua từ chợ trời trông cũ kỹ nhưng vẩn còn dùng được. Để tìm việc, anh làm gan đến gõ cửa từng nhà dọc theo con đường xanh ngắt màu cỏ mới trải. Anh nghĩ cái vốn duy nhất của mình là thời gian. Bằng mọi gíá anh phải tận dụng nó để làm ra tiền. Kết quả thật khả quan, có mười mấy căn nhà (trong đó có nhà người Việt Nam) đồng ý mướn anh cắt cỏ, tỉa cây hai tuần một lần...
Anh sắp xếp lịch cắt cỏ cho những nhà xen kẽ nhau nên tuần nào anh cũng có công việc làm; không nặng nhọc lắm, cũng như tập thể dục chạy bộ trên lề đường hay rửa xe trong những ngày nắng gắt... Trung bình tiền cắt cỏ giúp anh trang trải tiền nhà và lương thực hằng tháng, còn tiền lưong làm ở hãng thì anh để dành.
Sau vài lần cắt cỏ cho nhà Việt Nam, Nguyên tình cờ biết sơ về lý lịch của bà chủ nhà, bà tên là Thủy, khoảng ngoài 40 tuổi, sống với người con trai đang đi học. Nghe đâu người chồng tuyên bố chia tay tại phi trường sau khi bão lãnh bà và con trai qua. Bà xé tấm cheque "bán chồng" trước mặt cô vợ mới và ông chồng bạc nghĩa. Sau đó, hai mẹ con dọn qua tiểu bang này bắt đầu cuộc đời mới. Theo hướng dẩn của người thân, bà mướn nhà và bắt đầu đi làm hai ba jobs để sinh sống. Xong việc làm ở hãng, bà chui vào làm nhà hàng rửa chén và phụ bếp, cố làm ra tiền để nuôi con ăn học nên người... Đau khổ và xót xa cho số phận hẩm hiu của mình, bà đã nhiều lần khóc thầm trong đêm tối. Tuy vậy, những giọt nước mắt buồn tủi và tuyệt vọng vẫn không đánh mất nét diệu hiền và sự hấp dẩn của người đàn bà một con.
Lần đầu tiên đến cắt cỏ nhà Thủy, Nguyên bị cành hoa biết đi này hớp hồn, anh tình nguyện làm giúp Thủy những công việc khác như thay bóng đèn, thay hàng rào, thêm đất vô chậu bông, cắt uốn cây thành hình các con thú... Tất cả công việc cần đến bàn tay đàn ông là anh dành làm hết. Để đáp lại tấm chân tình mộc mạc đó, Thủy thường mời anh ở lại dùng cơm với gia đình,khi thì phở, khi thì hủ tiếu Nam Vang, chã giò, bò kho... và đâc biệt con trai của Thủy cũng có thiện cảm với Nguyên, cả hai mẹ con đều cho Nguyên cảm giác thân thiện và thoaỉ mái.
Có lẽ vì hai người có một quá khứ đau thương trong hôn nhân nên dễ tìm thấy sự cảm thông và gần gũi. Thế rồi chuyện đến... phải đến... Hôm đưa con trai ra phi trường dự trại hè, Thủy thẹn thùng nói nhỏ với Nguyên; "lát nửa anh chạy xe vào garage của em nha" Như hai vùng đất khô hạn bị bỏ hoang từ lâu... những cơn mưa cuối mùa ào ạt đổ xuống... Tối hôm đó, Nguyên đánh thức Thủy mấy lần và lần nào cũng vụng về đưa xe vào chiếc cổng nhỏ hẹp của Thủy.
Từ hôm đó Nguyên siêng hẳn ra; chẵng nghĩ đến hợp đồng hai tuần cắt cỏ một lần, anh lại nhà Thủy cắt cỏ hằng tuần, có khi mỗi tuần cắt cỏ hai ba lần. Đến một hôm anh nhận được thư của Thủy: "Anh Nguyên à, có chuyện này em phải nói nhỏ với anh... Chuyện là vầy... Anh và Thủy đều trong tuổi tứ tuần và chúng ta đều busy làm hai jobs. Em thấy anh nên tôn trọng "hợp đồng hai tuần" cắt cỏ một lần, khoẻ thì mỗi tuần một lần. Tuần rồi anh "cắt" và "tỉa"tới ba lần, cỏ nào mà mọc cho kịp để anh cắt? Em mong anh xem lại cái máy cũ kỹ của mình mà giữ đúng hợp đồng giùm... Em nói một đàng, xin anh hiểu một nẻo nhé..
Chiều hôm đó, Nguyên bắt ghế ra sau vườn ngồi phì phà điếu thuốc ngẫm nghĩ... cười đắc chí.. Tết này mình phải đổi lại cái hợp đồng quỷ quái này mới được!