Mỗi lần đi chợ, gặp bà
nào cũng nghe than một câu giống nhau”Ăn riết không biết cho ăn cái gì nữa,
tính không ra” Đó là nỗi khổ chung của các bà nội trợ. Đồng bệnh tương lân, xin
gởi tặng các chị em nội trợ bài thơ này như một chia sẻ.
Nghĩ tới nấu ăn
ngán quá trời
Thấy thường mà
nhức óc chẳng chơi
Tám người mỗi
đứa ghét vài món
Hóc búa còn hơn
tính lỗ lời
Người không ăn
cá, kẻ kiêng bò
Đứa thì tuyên bố
ghét thịt kho
Kẻ cử đường,
người cao máu, mỡ
Biết liệu làm
sao thiệt phát khờ
Mà trước khi nấu
phải đi mua
Vật liệu lung
tung chẳng phải vừa
Một lần đi chợ
hơn chục ký
Phải nhờ chồng
chở, không thì thua
Muốn ăn ba món,
mặn canh xào
Từ A tới Z làm thật
lâu
Vừa nấu ăn lại
vừa coi cháu
Thật là căng
thẳng đến điên đầu
Điên đầu kềm chế
có được đâu
Quát tháo ầm lên
chẳng đuôi đầu
Ông xã nói dữ
như chằng lửa
Chẳng còn nhỏ
nhẹ như buổi đầu
Ai chẳng muốn
mình mãi dễ thương
Nhưng có nhiều
lúc chẳng thể nhường
Tùy ai muốn nghĩ
sao thì nghĩ
Miễn mình bản chất vẫn hiền lương
Người
Phương Nam